Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng

Chương 16: Thì ra là cậu!




Sáng hôm sau, Cao Hy Hy không dám đến sớm nhất phòng Kế hoạch như mọi ngày, mà canh đúng tám giờ rồi mới bước vào phòng. Trên đường đi, cô đã nghĩ, nếu sáng nay đến Công ty mà gói bánh ngọt và hộp sữa kia vẫn còn ở trên bàn cô thì có lẽ có ai đó tốt bụng đã mời cô ăn khuya, chứ không phải là thứ kia.

Nghĩ như vậy, Cao Hy Hy cũng có chút vững tâm, cô mỉm cười tươi tắn, bước vào phòng làm việc. Thế nhưng…

"Nó… nó đi đâu rồi?"

Cao Hy Hy hoảng hốt nhìn lên bàn làm việc của mình, bánh và sữa đã không cánh mà bay.

"Vậy là… nơi này thực sự có ma!"

Cao Hy Hy nuốt nước bọt, sắc mặt vốn đang rạng rỡ trở nên tái mét. Cô dáo dác nhìn quanh, đột nhiên ánh mắt lại dừng ở một người vốn dĩ chưa từng chuyện trò với cô.

“Kỷ Hàm, cậu… thường ăn loại bánh này sao? Cả hộp sữa này nữa, cậu cũng thường hay uống sao?”

Cao Hy Hy bước lại bên cạnh anh thanh niên đeo kính cận ngồi trong góc. Trước đây, cô vẫn thường bắt gặp Kỷ Hàm nhìn trộm cô, nhưng khi ánh mắt chạm nhau, Kỷ Hàm lại bối rối vùi mặt vào máy tính. Cao Hy Hy vốn đã cảm thấy Kỷ Hàm này quá mức kỳ quặc, nhưng vì chưa từng làm việc chung nên cô cũng chẳng bắt chuyện với cậu ta.

“Ừm, tôi thường ăn loại bánh này, còn loại sữa này… không phải chỉ là loại sữa thường hay được bày bán ở siêu thị thôi sao?”

Kỷ Hàm có chút vui sướng khi Cao Hy Hy tiến lại gần cậu ta và chủ động bắt chuyện. Kỳ thực Kỷ Hàm đã ngưỡng mộ Cao Hy Hy từ lâu, nhưng cô mãi chẳng để ý gì đến cậu. Nói đúng hơn, Cao Hy Hy dường như chỉ xem Kỷ Hàm như một đồng nghiệp bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

“À, ra vậy.”

Cao Hy Hy nhìn thẳng vào đôi mắt cận thị có chút mơ hồ của Kỷ Hàm, sau đó gật gù mấy cái, tự an ủi bản thân:

“Vậy có lẽ là Kỷ Hàm, chứ không phải là thứ kia.”

“Chị đang nói gì vậy, Phó phòng Cao?” Kỷ Hàm lúng túng nhìn vào mắt Cao Hy Hy, như đang mong chờ một lời đáp lại từ cô.

Cao Hy Hy thả lỏng tâm tình, nỗi sợ hãi từ đêm qua đến nay như được xua đi bớt, nên cô nở một nụ cười rạng rỡ, nói với Kỷ Hàm:

“Hôm qua có người mang bánh và sữa này để trên bàn làm việc của tôi, vào khoảng mười giờ đêm. Ban đầu tôi còn nghĩ đó là… ừm, thứ gì đó đáng sợ, nhưng giờ thì tốt rồi, cảm ơn cậu vì bữa ăn khuya hôm qua nhé!”

Kỷ Hàm tròn mắt nhìn Cao Hy Hy, sau đó lại nhìn gói bánh ngọt cùng hộp sữa trên bàn mình. Cậu ta cũng không ngờ hai người lại có duyên đến mức này. Đột nhiên, Kỷ Hàm nảy ra một ý nghĩ khá táo bạo, cậu mỉm cười ngây ngô rồi đáp:

“À, tôi… đêm qua có ghé lên văn phòng lấy tài liệu, thấy dạo này chị hay về muộn nên cứ đặt thức ăn ở đó.”

Nói rồi, Kỷ Hàm lại cười một cách bẽn lẽn, khuôn mặt thư sinh phút chốc lại đỏ bừng lên. Cao Hy Hy chớp mắt mấy cái, cảm thấy cậu thanh niên này vô cùng thú vị.

“Từ nay đừng gọi tôi là Phó phòng Cao nữa, nghe rất xa cách, cứ gọi tôi là Hy Hy là được.”

Cao Hy Hy mỉm cười rạng rỡ, nói với Kỷ Hàm, khiến lòng cậu vô cùng ấm áp, hay nói đúng hơn là vui không tả xiết.

Kỷ Hàm vốn nghĩ bản thân hắn sẽ không bao giờ có cơ hội chuyện trò với Cao Hy Hy, chứ đừng nói là được gọi tên cô một cách thân mật như vậy. Đối với Cao Hy Hy, lâu nay Kỷ Hàm chỉ dám đứng nhìn từ xa mà thôi, nào ngờ… Kỷ Hàm tự nhủ, không cần biết nhân duyên tốt đẹp này từ đâu mà có, cậu ta chỉ cần nắm bắt và trân trọng là đủ rồi.

Sau khi xác nhận người mang bánh và sữa cho mình tối hôm qua không phải ma quỷ gì cả, Cao Hy Hy khoan khoái quay về bàn làm việc, bắt đầu một ngày mới.

Tối hôm đó, vẫn như mọi khi, Cao Hy Hy dự định sẽ tăng ca. Đồng hồ vừa điểm năm giờ chiều, cả phòng ai nấy đều lục tục đứng dậy ra về, chỉ còn mỗi Cao Hy Hy và Kỷ Hàm vẫn còn nán lại.

“Hàm Hàm, không về sao?”

Kỷ Hàm giật thót mình, ánh mắt đen láy chứa đầy sửng sốt và vui sướng mà hướng về phía Cao Hy Hy. Cao Hy Hy vừa gọi cậu ta là Hàm Hàm, cái tên thân mật này thoạt nghe thì buồn nôn, nhưng với Kỷ Hàm thì nó đặc biệt êm tai.

“Tôi… tăng ca.” Kỷ Hàm nhoẻn miệng cười rồi đáp.

Cao Hy Hy gật đầu ra vẻ như đã hiểu, sau đó lại tiếp tục làm việc.

Tám giờ tối, Cao Hy Hy cảm thấy có chút đói bụng. Ở trong góc, Kỷ Hàm vẫn chăm chỉ gõ bàn phím, cũng không biết đang bận rộn việc gì.

“Hàm Hàm, đói không?”

Kỷ Hàm lại giật nảy mình, tròn mắt nhìn Cao Hy Hy. Sau khi ý thức được rằng rất có thể bản thân sẽ có cơ hội cùng Cao Hy Hy ăn tối, cậu ta gật đầu lia lịa.

“Ăn mỳ gói nhé!” Cao Hy Hy giơ hai gói mì ra phía trước, chớp chớp mắt nhìn Kỷ Hàm.

Kỷ Hàm lại tiếp tục gật đầu rồi xung phong đi nấu mỳ. Đối với cậu ta lúc này, hương vị mỳ gói rẻ tiền kia còn hấp dẫn gấp mấy lần sơn hào hải vị. Hai người vừa xì xụp húp nước mỳ, vừa chuyện trò vui vẻ trong phòng làm việc, không hề hay biết bên ngoài cửa có bóng người đứng đó từ bao giờ.

Tiêu Sinh vén rèm, nhìn vào khung cảnh ấm cúng và hòa hợp bên trong căn phòng lớn, rồi lại cúi nhìn túi thức ăn trên tay mình, trong lòng có chút hụt hẫng khá mơ hồ. Hắn nhướng mày, bĩu môi một cái, sau đó quay trở về phòng làm việc, không suy nghĩ gì thêm mà chỉ tự mình ăn hết số thức ăn dành cho hai người.