Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 593




“Không.” Chu Nguyên Hào vẫn nắm lấy tay tôi không buông: “Khương Lăng, anh sẽ không từ bỏ, em là của anh, em chỉ có thể là của anh mà thôi.”

“Đủ rồi!” Tôi dùng lực rút tay ra, tức giận nói: “Tôi chỉ vừa nhìn thấy anh thì lập tức sẽ nghĩ đến việc anh lừa gạt tôi, anh đánh tôi, thế này thì tôi làm sao có thể ở bên cạnh anh được nữa?”

Sắc mặt của Tư Hoàng Lăng và Cao Thanh Hoàng liền trầm xuống: “Anh ta đánh cô sao?”

Chu Nguyên Hạo lộ ra vẻ mặt đau khổ, nói: “Khương Lăng, lúc đó anh… Anh bị khống chế.”

“Cho dù vì bất cứ lý do gì thì đã làm chính là đã làm rồi.” Tôi bực bội mà lùi lại một bước, nói với Cao Thanh Hoàng: “Bảo quân lính vào dọn dẹp đi.”

Chu Nguyên Hạo bất lực nhìn tôi, khẽ thở dài, cơ thể biến thành trong suốt, cuối cùng biến mất không nhìn thấy nữa.

Anh ấy đi rồi, trong lòng tôi dường như vô cùng trống trải.

Tôi buộc bản thân mình không được nghĩ đến anh ấy nữa, nhìn những người binh sĩ mặc trên người bộ quân phục màu xanh lục tiến vào, có hàng có lối thu dọn xác chết, dọn rửa sạch sẽ tầng lầu.

Tôi không ngờ được, tướng quân Cao vậy mà lại đích thân đến, nguyên nhân bên trong có lẽ là cũng do lo lắng cho con trai mình, ông ấy nhìn thấy con trai mình dũng cảm đến vậy thì vô cùng kinh ngạc, sau đó lộ ra vài phần hạnh phúc, muốn gọi Cao Thanh Hoàng trở về lại quân đội nhưng Cao Thành Hoàng đã từ chối.

Tôi hỏi thầm anh ta vì sao lại từ chối, anh ta cười lên, nói làm quân nhân sẽ có những quy định kỷ luật vô cùng cứng rắn, mà anh ta không muốn bản thân bị gò bó.

Trung tâm mua sắm đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng nơi đây nhất định sẽ không được sử dụng như một trung tâm mua sắm nữa, quân đội đã phong tỏa toàn bộ các tầng, còn cho binh sĩ và người tu đạo canh gác cả ngày lẫn đêm.

Sau khi rời đi, tôi quay đầu lại nhìn về phía đám người Tư Hoàng Lăng đang đứng ở trong tòa nhà, bọn họ không thể rời khỏi tòa nhà này, chỉ có thể xếp hàng ngay ngắn, đôi mắt tôi nặng trĩu.

Tướng quân Cao dẫn theo mấy quân nhân, xếp hàng bên ngoài tòa nhà, sắc mặt nặng nề, ông ấy nói: “Hoàng Lăng, chú… Hổ thẹn với bố của cháu.”

Nghe nói, tướng quân Cao và bố của Tư Hoàng Lăng là chiến hữu, quan hệ của hai người vô cùng tốt, có thể so sánh như anh em trong nhà.

Tư Hoàng Lăng cười nói: “Chú Cao à, đây là lựa chọn của chính cháu mà, cháu đây cũng xem như là gia nhập lại vào quân đội, vì nước nhà bảo vệ biên cương.”

Trong mắt của tướng quân Cao tràn đầy tán thưởng: “Được! Không hổ là một người đàn ông tốt trong quân đội của chú!”

Ông ấy dõng dạc hạ lệnh: “Chào!”

Những người lính đồng loạt giơ tay đưa lên, cảnh tượng nghiêm trang này khiến cho mắt tôi có chút cay cay, tôi ngước đầu lên, nhìn lên bầu trời, không để nước mắt của bản thân chảy ra.

“Bảo trọng nhé.” Tư Hoàng Lăng nhìn chúng tôi sâu sắc, lùi lại một bước, cửa cuốn của tòa nhà dần dần bị hạ xuống, giống như cách biệt giữa nhân gian và địa ngục.

Tôi cuối cùng cũng kìm không được mà rơi nước mắt.

Về đến biệt thự của Cao Thanh Hoàng, anh ta đã đi đóng cửa dưỡng thương, tôi cũng đã mệt chết rồi, vừa nằm xuống là đã không muốn cử động gì nữa.

Không được, tôi phải cố gắng nghỉ ngơi hai ngày này cho tốt, thời gian này tôi đã phải chịu đựng quá nhiều sự vui buồn li hợp rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ tôi sẽ không sống nổi đến một trăm tuổi là đã phải trở lại địa ngục rồi.

Ngày thứ hai, tôi trở về trường học, thầy cô giáo và bạn học nhìn thấy tôi rất ngạc nhiên, trên mặt bọn họ đều mang một biểu hiện “thế mà bạn vẫn gắng gượng được tới giờ hả?” tôi khì khì cười một tiếng, nói với bọn họ tôi vừa trải qua một ca phẫu thuật lớn, bây giờ đang hóa trị, ánh mắt của bọn họ liền chuyển sang thương hại.

Một lần nữa ngồi ở trong lớp học, tôi có một loại cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn, đến cả môn lý luận khô khan cũng khiến tôi cảm thấy vô cùng hứng thú.

Sau giờ học, Tống Anh và Khả Khanh liền đến gần, thần thần bí bí mà nói: “Tôi nghe nói có một tòa nhà ở phố đi bộ khu phía Tây Nam bị ma ám, đã có rất nhiều người chết ở đó, có phải là thật không chị?”