Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 592




Không gian ma quỷ này trong nháy mắt bị nghiền nát, không gian bốn phía cũng dần dần ổn định trở lại.

Cây trụ không gian đầu tiên cuối cùng đã khởi động rồi, thời gian của chúng tôi còn ít nhất hai năm rưỡi nữa.

Tôi liền nhẹ nhàng thở dài một hơi, lùi lại vài bước, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, Tư Hoàng Lăng lập tức đến đỡ lấy tôi.

Trấn ngục quân có mười một người, mặc dù tất cả mọi người đều đã bị thương nặng nhưng vẫn may không có người chết, tôi cũng xem như yên tâm được một phần.

Nhưng mà nhìn thấy Tư Hoàng Lăng, trong lòng tôi lại dâng lên một nỗi chua xót.

“Hoàng Lăng, thật xin lỗi.” Tôi áy náy nói.

Anh ấy tháo cái mặt nạ trên mặt xuống, cười nói: “Đây là lựa chọn của bản thân tôi cơ mà.”

Anh ấy đã từ bỏ một tương lai xán lạn trước mặt, từ nay trở đi phải đóng quân ở nơi này, một nơi mà quanh năm không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Tôi với danh nghĩa là là người canh gác cột trụ không gian, cầu xin Thiên Đạo sắc phong cho bọn họ trở thành trấn ngục quân, Thiên Đạo đã phá lệ mà sắc phong, nếu như chúng tôi rời khỏi trụ không gian chính là tự ý rời bỏ cương vị, cho dù tôi không phạt bọn họ thì Thiên Đạo cũng sẽ trách phạt.

Mũi của tôi hơi cay cay, thiếu chút nữa là khóc rồi.

Tư Hoàng Lăng cười nói với tôi: “Thanh Hoàng vẫn còn ở tầng trên nhỉ, nếu còn không đi thì anh ta sẽ không còn mạng nữa đâu.”

Tôi đè nén lại những bi thương buồn phiền trong lòng mình lại, đưa mọi người đi lên tầng bốn, vừa mới bước vào cửa thì liền nhìn thấy ma nữ áo trắng dùng một tay nắm lấy Chu Nguyên Hạo, một tay nắm lấy Cao Thanh Hoàng, trong miệng còn phát ra một nụ cười sắc lạnh.

Tôi sa sầm mặt lại, vừa định ra tay thì đột nhiên một tia sấm chớp từ trên trời đánh xuống, vừa hay đánh ngay lên người của ma nữ kia, chúng tôi chỉ cảm thấy bị hoa mắt, một tiếng hét thất thanh kêu lên, lại ngay lúc này, ma nữ kia đã bị tia sấm sét đánh cho hồn phi phách tán rồi.

Tôi xem lại thời gian, vừa hay đúng nửa tiếng.

Hóa ra mới nửa tiếng trôi qua thôi mà cảm giác giống như đã trải qua mấy ngày trời rồi.

Nếu theo lẽ thường, quỷ vương không đầu thai, cơ thể sẽ trốn xuống phàm giới, sấm sét trên trời đúng mười phút sẽ tới, lần này có lẽ là tôi phong tước cho trấn ngục quân nên Thiên Đạo mới chậm một bước.

Chu Nguyên Hạo và Cao Thanh Hoàng ngã xuống dưới đất, hai người đều bê bết máu, về phần Chu Nguyên Hạo, một nửa linh hồn của anh đã bị thương, hầu như chỉ còn lại nửa thân trên mà thôi.

Tôi chần chừ một lúc, chạy đến bên cạnh Cao Thanh Hoàng, tôi có thể cảm nhận rõ ràng, Chu Nguyên Hạo đang nhìn tôi với một cặp mắt vô cùng tức giận và bi thương, tôi không hề cố ý chọc tức anh ấy, chỉ là tôi không biết nên nhìn mặt anh ấy như thế nào mà thôi.

Một con mắt của Cao Thanh Hoàng đã bị ăn mòn mất rồi mà anh ta vẫn cố gắng nở ra một nụ cười nói: “Yên tâm, tôi không sao cả.”

Tôi bất lực mà thở dài, lấy ra hai viên thuốc trị thương đưa cho anh ta: “Đã đến thế này rồi mà còn nói không sao nữa à.”

May mắn là cơ thể của anh ta đã trải qua quá trình cường hoá, anh ta đã thức tỉnh dòng máu huyết thống của tộc Hiên Viên, thể chất của người tộc Hiên Viên vô cùng cường hãn, khả năng hồi phục rất cao, mấy vết thương này còn chưa đến một tuần là đã có thể bình phục lại rồi, con mắt cũng sẽ mọc trở lại thôi.

Tôi ngước đầu nhìn sang Chu Nguyên Hạo, anh ấy dựa lưng vào tường, cũng đang nhìn tôi, anh ấy lúc này nhất định là cực kỳ đau đớn, nhưng trên mặt của anh ấy không hề để lộ ra nữa phần đau khổ, chỉ là cơ thể vẫn đang run nhẹ lên.

Tôi không khỏi đau nhói trong lòng, tìm xem mấy lá bùa có thể chữa lành linh hồn, đi đến đắp lên miệng vết thương, anh ấy nắm lấy tay tôi, khẽ nói: “Khương Lăng.”

Tôi giật hết cả mình, muốn rút tay lại mà anh ấy lại sống chết nắm chặt không buông.

“Khương Lăng, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.” Giọng nói của anh ấy khàn khàn, trong ánh mắt tràn ngập sự khẩn cầu.

Tôi lại bất lực mà nói: “Gương đã bị vỡ rồi, cứ cho là ghép lại thì cũng không thể trở về nguyên trạng như trước nữa. Chu Nguyên Hạo, tình cảm của hai người chúng ta từ lúc đầu đã không đơn thuần, có quá nhiều toan tính trong đó. Nguyên Hạo, tôi không muốn hận anh, nhưng cũng không thể ở bên cạnh anh, tôi mệt rồi, chúng ta cứ như vậy đi!”