Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 536




Khương Kha nói: “Con quỷ này so với chúng tôi còn mạnh hơn gấp mấy lần, bệ hạ, tôi khuyên người vẫn đừng nên xen vào việc của người khác. Khi hai thế giới chồng lên nhau, đối với chúng ta thì đó là việc hoàn toàn có lợi, đến lúc đó chúng ta vẫn có thể tiếp tục ở lại trần gian, tiếp tục làm quỷ đế của chúng ta, thế thì tại sao không làm?”

Cậu ấy đứng dậy, rót cho anh một ly rượu vang rồi đưa tới tay anh, tiến đến trước mặt anh, cúi đầu nói: “Một khi hai thế giới chồng lên nhau, địa ngục chính là trần gian, trần gian chính là địa ngục, quân đội cai quản nhà tù cũng sẽ không tồn tại, chị tôi cũng sẽ không còn là tướng quân Phi Viêm nữa, đến lúc đó không phải là hai người có thể đường hoàng tới với nhau rồi hay sao, không cần lo lắng khi phải chịu sự trừng phạt của thiên đạo nữa.”

Chu Nguyên Hạo im lặng một lúc lâu, trong lòng có chút lay chuyển: “Thiên đạo cũng sẽ không tùy tiện xảy ra chuyện như vậy đâu.”

Khương Kha nhếch miệng một cái: “Bây giờ thiên đạo còn không lo nổi cho bản thân mình nữa, đến lúc đó khi hai thế giới chồng lên nhau thế thì cũng hết cách rồi.”

Cậu ấy đi ra phía sau Chu Nguyên Hạo, nhẹ nhàng đè vai anh thấp giọng nói: “Hiện giờ, chúng ta chỉ có việc chờ đợi, chờ đợi cho đến khi cánh cửa địa ngục mở rộng ra thôi.”

Lúc này, tôi vẫn còn đang chìm đắm bên trong giấc mơ. Tôi phát hiện mình đang ở bên trong một thế giới toàn màu đỏ, đưa mắt nhìn lại một lần nữa thì cả thế giới ngập trong biển máu. Đúng thế, đó là cả một vùng biển đỏ thẫm, mặt nước biển vô cùng tĩnh lặng và yên lặng.

Trong lòng tôi cực kì khiếp sợ, nơi này không phải là tầng thứ mười tám của địa ngục hay sao, theo như truyền thuyết thì đây là nơi ngập tràn máu tanh và rất kinh khủng, đây không phải là địa ngục A Tì hay sao?”

Vì sao tôi lại ở trong này?

Tôi nhướng người lên, bay lên trên không trung rồi nhìn xuống, lại có thể nhìn thấy một thân hình lớn đang nằm ngủ say giữa biển máu. Tất cả đều là quái vật khủng bố thời xưa, trong đó có rất nhiều thổ dân của địa ngục, có rất nhiều là sản phẩm của trần gian, thời xưa là lúc chúng nó tàn sát bừa bãi ở hai thế giới, là ác mộng của tất cả sinh vật. Về sau, khi thiên đạo tự mình ra tay, đàn áp chúng nó vào tầng mười tám của địa ngục, biển máu bên dưới đến nay đã trăm ngàn năm rồi. Quái vật này vô cùng hung ác và mạnh mẽ, cho dù ở trong kiếp trước, tôi cũng rất ít khi tiến vào tầng thứ mười tám của địa ngục, bởi vì ở nơi này ngoại trừ quái vật đang ngủ say ở dưới biển máu thì không còn vật gì có thể sống cả.

Bỗng nhiên, dường như tôi có cảm giác lạnh sống lưng, xoay người lại thì thấy một người đàn ông đang đứng phía sau tôi. Đó là một người đàn ông cực kì đẹp trai, người cao ráo, mặc một chiếc áo choàng dài màu đỏ, có một mái tóc dài màu đỏ, ngay cả đến lông mi cũng màu đỏ. Tôi cảnh giác lùi về phía sau từng bước, thấp giọng hỏi: “Anh là ai?”

Đột nhiên anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại tại trán của tôi, đột nhiên anh ta nở nụ cười, cười rất đẹp trai, nhưng lại khiến cho tôi sởn da gà.

“Hóa ra là cô.” Anh ta nói.

Tôi kinh ngạc hỏi: “Anh biết tôi?”

“Tôi biết trên trán của cô có thiên nhãn.” Người đàn ông mặc quần áo nhuốm đầy máu đi lại phía tôi, vốn dĩ tôi muốn lùi lại, thế nhưng lại phát hiện hai chân mình không thể cử động được. Sợ hãi, nỗi sợ hãi ăn sâu vào trong xương tuỷ. Anh ta rất cao, cúi đầu nhìn xuống tôi, vươn tay nhẹ nhàng vuốt trán tôi, nói: “Thiên nhãn này không thuộc về cô.”

“Nói bậy!” Tôi kinh ngạc nói: “Con mắt này là do thiên đạo ban tặng, từ khi sinh ra tôi đã có nó, đương nhiên là nó thuộc về tôi rồi.”

“Thiên đạo sao?” Bỗng nhiên anh ta bóp cổ tôi, khuôn mặt xinh đẹp vẫn mang theo ý cười, thế nhưng đáy mắt anh ta là một sự tức giận mãnh liệt: “Cái gọi là thiên đạo đó đã cướp mất báu vật trên người tôi!”

Tôi hít thở khó khăn, hoảng sợ nhìn anh ta, liều mạng giãy dụa. “Rất nhanh thôi, tôi cũng sắp thoát ra khỏi phong ấn rồi, địa ngục chồng lên trần gian, đến lúc đó tôi sẽ tự mình tìm đến cô, lấy lại thứ đồ đã mất.” Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt của tôi: “Cho dù có là thiên đạo thì cũng không ngăn cản được tôi đâu!”

Tôi hét lên một tiếng, tỉnh lại từ trong giấc mơ. Thật là một giấc mộng đáng sợ, may mắn đây chỉ là mơ mà thôi.

Tôi xoa huyệt thái dương đang không hiểu vì sao mà đau nhức, trong lòng không yên, nếu như thiên nhãn của tôi thật sự thuộc về người đàn ông đó thì sao? Nếu như anh ta thật sự tìm đến tôi thì sao, tôi nên làm gì bây giờ?

Tôi lại an ủi chính bản thân mình, có lẽ đó cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, gần đây tôi cũng gặp phải nhiều ác mộng, cái này thật ra cũng chẳng là gì. Tôi cầm lấy di động, vốn dĩ muốn nhìn thời gian một chút, lại phát hiện thấy có tin nhắn tới, quả nhiên là Cao Thanh Hoàng nhắn. Từ khi anh ta cùng mới mấy nhà địa chất học cùng nhau đi vào núi khảo sát khoáng sản, vẫn chưa có tin tức gì, qua cả tết âm lịch rồi tôi mới được anh ta nhắn cho một tin nói là ở đó không có tín hiệu.

Không nghĩ rằng bây giờ tự nhiên anh ta lại gửi tin nhắn cho tôi, chẳng lẽ anh ta khảo sát xong rồi sao?