Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 492




Tôi gỡ bụi cỏ ra, thì nhìn thấy một đóa hoa nhỏ màu trắng, đóa hoa kia không hề bắt mắt chút nào, nó có sáu cánh mỏng mảnh, trong sáu cánh là nhụy hoa ở giữa, nhuỵ hoa màu vàng nhạt, nhưng nếu nhìn cẩn thận lại thì trong nhụy hoa kia, lại có một cuốn sách quỷ cực kỳ nhỏ.

Trong cuốn sách quỷ kia có ghi một chữ “Linh”.

Thứ này có thể là cỏ tụ linh, ở dưới địa ngục hay nhân gian đều có thể sinh trưởng, nhưng bây giờ thành thị mọc lên san sát, rừng rậm ngày một suy tàn, linh khí cũng càng giảm bớt hơn, nên rất ít khi thấy được cỏ tụ linh.

Loài cỏ này có thể thu thập linh khí, có nó sinh trưởng trong sân vườn còn phối hợp với trận pháp tụ linh, nếu tu luyện ở chỗ này thì nhất định sẽ đạt được nhiều thành tựu lớn.

Nhớ năm đó, ở giữa ba động phủ trên nhân gian, tôi đã trồng đầy cỏ tụ linh.

Trong mắt lại tỏa sáng hơn, đối với căn biệt thự này càng bắt buộc phải mua hon.

Chỉ một lúc sau, Trương Hoàng đã chạy tới, nói: “Tôi đã nói xong với chủ nhà rồi, chủ nhà đồng ý bán cho các người với giá ba tỷ.”

Trong lòng tôi mừng rỡ không thôi, nhưng trên mặt lại giả vờ lạnh nhạt nói: “Tôi vậy mà có hơi hối hận rồi, hay là chúng ta đi chỗ khác nhìn thử một chút nữa?”

Trương Hoàng giật mình, nếu vụ làm ăn này mà anh ta bán thành công thì có thể được chia khoảng chín mươi tới hơn một trăm triệu đồng, chắc chắn anh ta không thể để món hời này bay đi mất được, cho nên anh ta vội vàng nói: “Cô Khương, cô cũng không cần suy nghĩ thêm làm gì. Trong toàn bộ Thiên Sơn Imperial City này, có chỗ nào có thể dùng ba tỷ đồng để mua được căn nhà tốt như vậy chứ? Cô cứ yên tâm đi, chuyện sang tên phòng ở, tất cả cứ giao cho tôi, tôi miễn phí hết cho các người.”

Tôi giả vờ mang theo dáng vẻ bối rối lưỡng lự, sờ cằm suy nghĩ lại một phen, mới nói tiếp: “Được, vậy cứ như thế đi, lúc nào ký hợp đồng đây nhỉ?”

“Bây giờ là được rồi.” Trương Hoàng sung sướng, lập tức liên hệ chủ nhà, chúng tôi sẽ ký hợp đồng trong một quán cà phê ở bên trong Thiên Sơn Imperial City, tại đó giao tiền đặt cọc nữa là coi như chuyện mua nhà mới đã hoàn toàn xong rồi.

Người chủ nhà này ký hợp động xong thì như thể trút bỏ được một gánh nặng, lôi kéo chúng tôi để mời ăn cơm, tôi đều từ chối cả, tối nay chúng tôi còn phải cải tạo những quỷ vật quấy phá trong phòng nữa đó.

Chúng tôi trở lại căn biệt thự là lúc đèn đuốc đã lên, trong phòng tối đen đến nỗi đưa năm ngón tay ra cũng không thấy, quỷ khí cũng càng nồng nặc hơn, cũng chỉ là lệ quỷ cấp thấp mà thôi.

Tôi mở đèn lên, bộ đèn treo thuỷ tinh xa hoa mang theo ánh sáng rực rỡ nháy lên, trong phòng lập tức càng lạnh lẽo hơn, Khương Kha nhích lại gần bên cạnh của tôi: “Chị, sao em có cảm giác khiếp người thế nào ấy.”

Tôi vỗ vỗ bả vai của cậu ấy: “Đừng sợ, có chị ở đây, chờ một lúc nữa sẽ cho em thấy phong thái chị gái em hàng yêu trừ ma như thế nào.”

Khương Kha gật nhẹ đầu với tôi, cậu ấy dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn tôi.

“Các người vào phòng khách đợi đi, tôi đi vào phòng bếp làm đồ ăn.” Tôi vén tay áo lên, tiến vào trong phòng bếp, bên trong các thiết bị như máy hút khói gì đó đều mới tinh, tôi lấy đồ ăn vừa mua xong ra, đập trứng gà vào trong bát, không nghĩ tới trứng gà vừa vào trong bát thì lập tức trở nên tanh hôi như phân và nước tiểu vậy.

Tôi mở mắt Âm Dương ra xem thử, trứng gà vẫn là trứng gà, nhưng rõ ràng là ảo ảnh của quỷ vật che lấp.

Tôi bình tĩnh làm đồ ăn, bỗng nhiên tôi nghe được tiếng ùng ục vang lên, trong đường cống ngầm hình như có đồ vật gì đó.

Tôi đưa đầu qua, hướng về phía bên trong cống thoát nước của bồn rửa rau mà nhìn, bên trong đen xì như mực, nhưng bất chợt xuất hiện một con mắt, một con mắt nhuốm đầy máu, nhìn chằm chằm vào tôi.

Sau đó, một cánh tay trắng bệch thò ra bên ngoài, chụp vào cổ của tôi.

Tôi cười khinh miệt một tiếng, rồi đột ngột mở thiên nhãn ra. Một vệt sáng màu vàng lập tức đánh vào trên cánh tay của thứ kia, bên trong đường cống lập tức truyền tới tiếng hét thảm thiết, cái tay kia cũng lập tức biến mất không còn tăm hơi gì.

Tôi cứ thế ung dung làm xong đồ ăn, rồi bưng lên phòng khách: “Đến nếm thử đi, mặc dù không có làm được đồ ngon gì cho hai người ăn, nhưng coi như là tấm lòng của tôi đi.”

Khương Kha liên tục nói ăn rất ngon, mặc dù Chu Nguyên Hạo vẫn còn bất mãn rằng cái tên kia chỉ biết nịnh nọt tôi, nhưng anh ấy cũng không nói gì thêm, một bữa cơm ăn vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Ai biết được vừa ăn mới tới một nửa, bỗng nhiên bốp một cái, đèn trên đỉnh đầu tắt ngúm, mặt mày tôi xám lại, nếu biết trước thì khi ở trong phòng bếp tôi giết thứ đó luôn cho rồi, không nghĩ tới tôi đã tha cho nó một mạng, nó còn gọi đồng bọn tới báo thù tôi nữa kìa.