Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 491




Tôi liếc mắt nhìn anh ta: “Nghe nói cả nhà chủ cũ của phòng này đều chết hết rồi?”

“Là tranh chấp nội bộ gia đình thôi mà.” Trương Hoàng lập tức múa may lưỡi nói: “Chỗ nào cũng đều có chuyện như vậy mà, chứ nó không có bất cứ liên quan gì tới căn biệt thự này cả cả.”

“Thật vậy sao?” Chu Nguyên Hạo bỗng nhiên mở miệng: “Tôi xem qua địa hình của Thiên Sơn Imperial City này rồi, cả tòa biệt thự đều nằm trong một trận pháp phong thuỷ chiêu tài, mắt trận còn ngay dưới cái cây này. Trận phong thuỷ này, chính là xác là rút hết vận khí phía dưới, dùng nó để duy trì sự sống cho toàn bộ trận pháp. Bởi vậy, nơi này chính là nơi tụ tập âm khí, tất cả vận rủi đều sẽ tụ tập ở đây năm dài tháng rộng sẽ trở thành vùng đất hung hiểm nhất.”

Anh lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Hoàng: “Lúc đầu nơi này không nên xây dựng nhà ở, chắc là nhà đầu tư thấy một chỗ trống to như vậy mà bỏ không thì đáng tiếc, mới có thể xây dựng nơi này thành phòng ở rồi bán với giá thấp ra ngoài.”

Sắc mặt Trương Hoàng lập tức trở nên khó coi: “Vị này là thầy phong thuỷ sao ạ?”

Chu Nguyên Hạo thản nhiên nói: “Hiểu sơ sơ vài chỗ.”

Tôi cười lạnh nói: “Trương Hoàng, người trong giới các người quả thật là không tử tế nha, chuyện lớn như vậy mà còn không nói cho chúng tôi biết nữa à?”

Khóe miệng Trương Hoàng co giật hai lần: “Ba vị, tôi cũng không phải thầy phong thuỷ, sao có thể hiểu được những thứ này được đây?”

Khương Kha nhìn anh ta cười cười, rồi vỗ vỗ bả vai anh ta nói: “Anh Trương Hoàng, nhà có ma như này, thế mà các người còn bán giá hơn ba tỷ, hình như có hơi không tử tế đấy nhé?”

Trương Hoàng cười khì hai tiếng nói: “Giá tiền này cũng không phải tôi định ra, tôi nhìn thấy anh này có hiểu biết về phong thuỷ như vậy, có lẽ sẽ có cách phá giải, chỉ cần phá giải thì căn phòng này tuyệt đối sẽ có giá trị siêu cao!”

Chu Nguyên Hạo nói: “Cách phá giải thì không phải không có, nhưng cái giá phải trả thì quá lớn, không có năm trăm triệu trở lên thì không thể giải được. Tôi dùng hơn ba tỷ để mua căn nhà này, lại còn phải dùng hơn năm trăm triệu phá giải phong thuỷ, nhưng cũng chưa chắc thành công, cuộc làm ăn này không hề có lời. Khương Lăng, chúng ta vẫn nên đi nơi khác xem tiếp thì hơn.”

Tôi gật đầu nói: “Nói đúng lắm.”

Trương Hoàng thấy chúng tôi muốn đi, gấp gáp nói: “Chờ một chút, ba vị đừng gấp mà, phòng ở Thiên Sơn Imperial City của chúng tôi đều là từ khoảng chín tỷ đồng trở lên, cho dù có phải bỏ tiền phá giải phong thuỷ thì cái này cũng không lỗ mà. Tôi thấy, nếu không thì như thế này đi, chúng ta đôi bên cùng nhượng bộ một chút, tôi giảm cho các người sáu mươi triệu, thế nào?”

“Sáu mươi triệu? Anh đang đuổi ăn mày à?” Tôi bất mãn cau mày: “Anh đã không có thành ý như vậy, chúng tôi vẫn không nên lãng phí thời gian ở chỗ này nữa.”

Trương Hoàng cắn răng nói: “Một trăm năm mươi triệu nhé, nhiều nhất cũng chỉ giảm được một trăm năm mươi triệu thôi.”

Khương Kha nói: “Giá tổng cộng, ba tỷ đồng chẵn, muốn bán thì ký hợp đồng luôn, nếu không thì chúng tôi sẽ đi tìm chỗ khác.”

Mặt mày Trương Hoàng nhăn như trái mướp đắng: “Thoáng một cái, các người đã hạ giá gần sáu trăm triệu của chúng tôi, chủ căn biệt thự này sẽ không chịu bán đâu.”

“Ngoại trừ chúng tôi ra, còn ai dám mua căn biệt thự này chứ?” Khương Kha cười nói: “Đừng nói là ba tỷ, có khi chỉ ba trăm triệu thôi mà người khác còn sợ xui xẻo ấy chứ. Huống chi căn phòng này có ảnh hưởng tới vận khí của chủ nhà, cứ giữ trong tay lâu mà không đẩy đi được thì cũng xui đấy.”

Tôi nhịn không được mà muốn giơ ngón tay cho Khương Kha, bên kia Khương Kha lại nói tiếp: “Anh Trương Hoàng, nếu không anh đi hỏi chủ nhà một chút đi, nhìn thử xem họ có đồng ý bán hay không.”

Trương Hoàng bị lời gọi “anh Trương Hoàng” kia làm cho xương cốt đều mềm nhũn cả ra, trong lúc nhất thời cái gì cũng quên sạch sành sanh, anh ta vội gật đầu nói: “Được, được, tôi sẽ đi hỏi bọn họ xem.”

Anh ta nói xong thì lập tức ra ngoài gọi điện thoại, Khương Kha giống như chó con xích lại gần, rồi dùng đôi mắt ướt sũng ngập nước nhìn qua tôi, mang theo dáng vẻ muốn được khen thưởng, vuốt ve.

Tôi nhịn không được mà sờ lên đầu cậu ấy, cậu ấy lập tức lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Chu Nguyên Hạo mặt lạnh tanh, đi tới ôm bờ vai của tôi, rồi nói: “Khương Lăng, em qua đây nhìn thử xem, trong phòng này có thứ tốt gì này.”

Tôi lập tức thấy hứng thú, đi theo anh vào vườn sau, trong vườn trồng một gốc cây hòe lớn, bởi vì lâu rồi không có người chăm sóc nên trong vườn mọc đầy cỏ dại.

“Em nhìn thử xem.” Anh chỉ vào dưới bụi cỏ, tôi cảm thấy dường như bên trong luồng âm khí nồng nặc thì còn cảm nhận được một chút linh khí rất nhạt.