Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 459




Giọng nói của Trần Hoành Thi cực lạnh: “Anh bạn trẻ à, cậu có thể lén lút chui vào trong phòng ngủ của tôi, thì cũng coi như cậu có chút bản lĩnh rồi. Nhưng cậu chính là khách không mời mà tới, lại ra tay với con trai của tôi như vậy, chỉ sợ là đã quá phách lối rồi nhỉ?”

“Ông bắt cóc người phụ nữ của tôi, còn dám tổn thương cô ấy, hôm nay tôi muốn máu nhuộm nhà họ Trần các người, rửa mối hận này thay Khương Lăng nhà tôi.”

Trần Hoành Thi cười ha ha: “Muốn máu nhuộm đỏ nhà họ Trần, cậu còn chưa đủ đạo hạnh đó đâu.”

“Thật vậy sao?” Chu Nguyên Hạo cản trước mặt tôi, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, một đám người vọt vào, tất cả đều là cao thủ tam, tứ phẩm trở lên của nhà họ Trần.

Chu Nguyên Hạo mắt lạnh nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Đám ô hợp!”

Anh nói xong, ngay sau đó trong thân thể bắn ra một luồng sức mạnh mạnh mẽ, khiến cho đám người xông lên chỗ anh đều bị đập cho phản ngược trở ra, nặng nề ngã xuống trong viện, từng tên đều thất khiếu chảy máu, mặc dù chưa chết hẳn nhưng hẳn là đã bị thương rất nặng.

“Cậu!” Trần Hoành Thi với cặp mắt như đao nói: “Thằng nhóc kia, lá gan cậu cũng lớn, vậy mà không sợ tôi đánh cho cậu hồn phi phách tán sao?”

Tiếng của Chu Nguyên Hạo đầy lạnh lẽo nói: “Một người tu vi lục phẩm như ông, ở Hoa Quốc đúng được coi là cao thủ cấp cao, nhưng ông bị lời nguyền rủa ăn mòn rồi, nên ông sẽ không dám sử dụng pháp thuật. Một khi cưỡng ép sử dụng phép thuật, sẽ khiến cho cơ thể của ông càng thêm suy sụp, không tin thì ông có thể thử một chút.”

Trần Hoành Thi trợn trừng mắt nhìn hai người, ánh mắt giống như một con thú dữ, ước gì có thể xử tử tùng xẻo chúng tôi.

Chu Nguyên Hạo cười khinh một tiếng, quay người ôm lấy eo của tôi, thân hình hai chúng tôi dính vào với nhau rồi xông ra bên ngoài viện, một đoàn người tu đạo vây quanh, dẫn đầu là một người trung niên, có gương mặt rất giống bố của tôi.

Xem ra đây chính là con trai cả Trần Tâm Tĩnh của Trần Hoành Thi với vợ sau, là người kế thừa kế tiếp của nhà họ Trần.

Thực lực của ông ta cũng rất mạnh, đã đạt tới tứ phẩm đỉnh phong, có thể đột phá ngũ phẩm bất cứ lúc nào.

Chu Nguyên Hạo rút roi Hắc Long điện quang ra, quét ngang bên ngoài, từng đợt lôi điện hiện ra như những đóa hoa nở rộ trong bầu trời đêm, những nơi roi đi qua, thì những người tu đạo kia hoàn toàn là cháy đen, máu thịt lẫn lộn, rơi xuống từng mảng từng mảng lớn.

Lúc này toàn thân của Chu Nguyên Hạo cuồn cuộn quỷ khí, hai mắt đỏ hồng, dừng ở giữa không trung giống như thần chết hạ phàm vậy.

Còn những người tu đạo kia đều bị sự tàn nhẫn của anh dọa sợ, cầm theo vũ khí nhưng do dự mãi mà cũng không dám tiến lên phía trước.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy được có gì đó nguy hiểm, nói nhỏ bên tai Chu Nguyên Hạo: “Có tay bắn tỉa.”

Lời nói ra còn chưa kịp xong, tiếng xé gió đã vang lên, Chu Nguyên Hạo nghiêng đầu đi, nhìn về phía đối diện đang phóng đạn xuyên giáp tới, trong mắt của anh càng thêm rực rỡ ánh sáng đỏ.

Viên đạn kia bay tới giữa không trung thì dừng lại, sau đó bất chợt quay đầu, bay vọt về phía tên bắn tỉa kia.

Tay bắn tỉa không thể kịp phản ứng, nên lập tức bị viên đạn bắn thủng trán.

Chu Nguyên Hạo cúi đầu nhìn về phía những người tu đạo kia, chỉ có ánh mắt của anh thôi nhưng đủ dọa cả đám phải lùi về sau mấy bước.

Lúc này, Trần Tâm Tĩnh rút một thanh trường kiếm ra, hô lớn một tiếng: “Cái tên ác quỷ kia, nhà họ Trần không phải chỗ cho cậu làm càn đâu!”

Ông ta vừa nói xong thì mũi chân điểm một cái, giơ trường kiếm đâm tới chỗ chúng tôi.

Tôi nói bên tai của Chu Nguyên Hạo: “Đánh cho tàn phế là được, đừng đánh chết nhé.”

Khóe miệng Chu Nguyên Hạo cong lên, nói: “Em cứ yên tâm đi.”

Trần Tâm Tĩnh thân là người thừa kế của nhà họ Trần, hoàn toàn là người có chút tài năng, nhưng so với Chu Nguyên Hạo, trình độ của ông ta lại kém hơn không chỉ một ít.

Ông ta thầm kinh sợ, cái tên nam quỷ này chỉ ở đẳng cấp quỷ nhiếp thanh, nhưng thực lực của cậu ta lại tuyệt đối không dừng lại ở trình độ của quỷ nhiếp thanh.

“Ông chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thôi à?” Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói, Trần Tâm Tĩnh hừ lạnh một tiếng, bảo kiếm trong tay dưới ánh trăng run rẩy dữ dội, hóa thành mười hai tia kiếm quang, đâm tới hướng chúng tôi.

Tôi tái mặt, cao giọng nói: “Trong sách mà bà nội tôi để lại có nhắc tới, thanh kiếm này chính là Kiếm Lưu Vân của nhà họ Khương chúng tôi.”

Chu Nguyên Hạo cưng chiều nhìn tôi một cái rồi nói: “Anh sẽ giúp em lấy về.”