Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 458




Bỗng nhiên ông ta cười lớn, nhưng nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc nữa.

Ông ta về lại trong màn, mùi hôi bất tận kia mới vơi đi đôi chút, tôi thở dốc một hơi, rồi nghe thấy ông ta nói: “Thật sự không nghĩ tới, tôi có nhiều con cái như vậy, con cái tôi lại có rất nhiều con cái nữa, nhưng cháu lại rất giống tôi.”

“Đừng nói nữa.” Tôi vội vàng nói: “Tôi là người có trách nhiệm, không dám so sánh với ông đâu.”

“Ha ha, miệng lưỡi của cháu cũng sắc bén lắm.” Ông ta cười nói: “Cháu có muốn biết, chuyện gì đã xảy ra mà tôi mới bị nguyền rủa như vậy không?”

“Bà nội tôi là ai, tôi còn không biết rõ hay sao?” Tôi nhếch miệng nói tiếp: “Bà ấy tuyệt đối sẽ không nguyền rủa ông, bà tôi có kiêu ngạo của mình, sẽ không phải là dạng phụ nữ chợ búa khóc lóc om sòm đâu.”

“E rằng cho tới bây giờ cháu vẫn còn chưa chân chính hiểu rõ bà ấy đâu.” Trần Hoành Thi nói: “Tôi cũng không.”

“Năm đó, lúc chúng tôi quen nhau rồi cảm mến nhau, từng chút từng chút một, tôi đều nhớ rõ. Bà ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ và cũng là một cô gái hiền lành. Chúng tôi đã nói muốn ở bên nhau cho tới khi chết đi, chỉ có điều..” Ông ta thở dài một hơi, nói tiếp: “Tôi đã từ bỏ bà ấy.”

“Tôi thừa nhận, tôi không phải người tốt, cũng bởi vì từ nhỏ tôi đều bị người nhà xem như một thứ phế vật, cho nên tôi mới càng muốn đạt được sự tán thành từ họ.” Ông ta nói tiếp: “Cho nên, khi tôi biết dòng chính nhà họ Trần chết sạch rồi mọi thứ rối loạn cả lên, lúc ấy tôi liền biết, cơ hội của mình tới rồi.”

“Tôi không có nói cho Mẹ Bảy biết, nhưng bà ấy là một người phụ nữ thông minh, bà ấy có lẽ nhìn ra được từ sớm rồi, cho nên một đêm trước khi tôi đi, bà ấy thần đã không biết quỷ không hay mà hạ nguyền rủa cho tôi.”

“Lời nguyền rủa này, sau khi con của chúng tôi chết thì nó sẽ bộc phát.”

Tôi bỗng nhiên cười lớn, cười tới mức ngửa tới ngửa lui, ngay cả nước mắt đầy mặt cũng vẫn cười, ông ta trầm giọng hỏi: “Cháu cười cái gì?”

“Ông nói ông chưa hề biết rõ chân chính về bà nội tôi.” Tôi lại nói: “Nhưng bà nội tôi lại hiểu rất rõ ông, bà làm như thế là để đề phòng ông giết vợ diệt con, dù sao bọn họ đều là chướng ngại vật trên con đường ông đi tới quyền lực.”

Trần Hoành Thi im lặng một lúc, một lúc này tôi cũng biết, bà nội tôi thật sự là người liệu sự như thần, hoá ra ông ta thật sự từng có ý nghĩ giết người diệt khẩu.

Bà nội ơi là bà nội, bà đã hiểu ông ấy rõ như vậy, sao lúc đó bà còn muốn kết hôn với ông ấy.

“Trần Uyên, ba năm trước đã chết rồi sao?” Giọng nói của Trần Hoàng Thời lộ ra một tia mỏi mệt: “Không ngờ tới, vậy mà thằng bé lại đi trước tôi.”

“Thế sự vô thường.” Tôi nói tiếp: “Tất cả đều do ý trời cả thôi.”

Ông ta thở dài một hơi nói: “Có lẽ đây là ý trời. Lúc trước khi tôi rời khỏi Mẹ Bảy, tôi còn cầm theo một vài thứ, những vật kia đều là nền tảng trọng yếu để tôi phục hưng nhà họ Trần chúng tôi. Cháu nói đúng, tôi đúng là một kẻ cặn bã, tất cả hôm nay đều là do tội trạng của tôi gây ra.”

Tôi cảnh giác nhìn qua ông ta, tôi không thèm tin người sắp chết mà cũng nói ra lời tốt đâu, với cá tính của ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không nguyện ý chết như vậy đâu.

Vì mạng sống, ông ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.

“Khương Lăng à, nếu đã như vậy, tôi sẽ hoàn toàn làm một người cực ác độc đi.” Thế mà ông ta vươn nhẹ tay ra, tôi lập tức cảm giác được một luồng sức mạnh khổng lồ hất tôi tung bay lên, rồi tôi nặng nề đập lên vách tường, tôi nghe được âm thanh lạo xạo một cái, sau đó chính là từng chiếc xương mình gãy vỡ.

Ông ta buông lỏng tay ra, tôi trượt dài từ trên tường xuống, nằm rạp trên mặt đất, toàn thân như bị xe tải lớn ép qua, đau tới mức cả người muốn chết lặng, không thể nhúc nhích.

“Người đâu!” Ông ta cao giọng kêu lên.

Trần Tâm Lăng mở cửa đi vào: “Bố… Gia chủ, xin dặn dò.”

Trần Hoành Thi nói: “Cô ta đã uống thuốc độc rồi, anh mang cô ta đi, rút khô máu trong người cô ta ra, sau đó nghĩ cách loại bỏ độc tố đi, rồi đem máu thuần về cho tôi.”

“Dạ!” Trần Tâm Lăng đồng ý một tiến, đi tới bắt lấy cánh tay của tôi, kéo lôi như kéo một con chó chết đi ra bên ngoài.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới hai tiếng kêu rên, Trần Hoành Thi và Trần Tâm Lăng đều giật mình, Trần Hoành Thi cao giọng hỏi: “Vị khách nào tới vậy? Vì sao không ra gặp mặt?”

Lời còn chưa nói hết, Trần Tâm Lăng đã bay ra ngoài, vẫn là tiếng từng chiếc xương sườn gãy vang lên, mấy chiếc xương sườn gãy kia đâm vào phổi khiến cho ông ta ho khan kịch liệt, phun ra một búng máu lớn.