Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 454




Người đàn ông trung niên hiền lành nói: “Khối ngọc bối kia là lễ vật đính hôn cho Trần Gia Hòa và con gái nhà họ Hoa, hai vị xin trả lại cho chúng tôi.”

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta một cái, lấy ra một nửa khối ngọc bội ném trả lại cho ông ta, ông ta nhìn một chút, cười nói: “Tôi nghe nói trong tay của cô Khương này cũng có nửa khối ngọc bội.”

Tôi thản nhiên nói: “Có thì thế nào?”

Trên mặt Trần Tâm Lăng hiện lên vẻ vô cùng vui mừng nói: “Không biết có thể để cho tôi xem một chút hay không?”

Tôi im lặng một chút, lấy nửa khối của mình ra, ông ta nhận lấy so sánh một chút, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng: “Cô Khương, ngọc bội này của cô lấy từ đâu ra vậy?”

“Bà nội cho tôi.”

“Bà nội cô có phải là Mẹ Bảy Khương không?”

“Vâng.”

Trần Tâm Lăng vô cùng vui mừng, sung sướng nói: “Cô Khương, à không, Khương Lăng, con chính là cháu gái của nhà họ Trần chúng ta sao?”

Phản ứng của tôi vô cùng bình thản: “Trước đừng vội đã, ông Trần, ông không thể chỉ dựa vào một miếng ngọc bội đã nói tôi có quan hệ thân thích với nhà họ Trần các người. Ông còn bằng chứng gì không?”

Trần Tâm Lăng cười nói: “Khương Lăng à, trước khi tôi đi tới đây, gia chủ đã nói với tôi. Năm đó, ông đấy đã từng kết hôn với một người phụ nữ tên là Mẹ Bảy Khương, sau khi cưới thì sinh một đứa nhỏ tên là Trần Sinh. Sau vì dòng tộc xảy ra chuyện, gia chủ bất đắc dĩ phải về dòng tộc của mình, nhiều năm như vậy rồi nên cũng mất liên hệ luôn.”

Trần Sinh… Bố của tôi tên là Khương Sinh… Tôi hờ hững cười: “Ông Trần à, nếu như tôi không hiểu sai thì vị gia chủ nhà họ Trần này, ông ta đã bỏ rơi vợ con, không hề để ý tới bọn họ, hơn nữa tôi còn nghe nói sau đó ông ấy về nhà còn kết hôn lần nữa, sinh con dưỡng cái gì đó đúng không? Lúc trước ông ấy và Mẹ Bảy Khương đã ly hôn không? Làm như vậy có tính là trùng hôn không?”

Trần Tâm Lăng vốn cho rằng tôi sẽ kích động nhận người thân với ông ta, không nghĩ tới vậy mà tôi trực tiếp đánh tới một bạt tai, khiến mặt ông ta đỏ lên.

“Khụ, khụ, Khương Lăng à, năm đó gia chủ cũng chỉ vì bất đắc dĩ…”

“Chờ một chút.” Tôi đưa tay ngăn cản ông ta: “Loại lời nói như này cũng không cần nói nhiều, đều là lời sáo rỗng cả thôi, trong phim truyền hình tôi cũng nghe nhiều rồi. Ngọc bội của các người cũng đã lấy được, mời các người trở về đi.”

“Cô là tỏ thái độ gì đây?” Người trẻ tuổi kia lập tức nhảy dựng lên, giận dữ nói: “Nhà họ Trần chúng tôi nhận cô, đã là phúc khí tám đời tu luyện của cô rồi, một kẻ dân đen chợ trời như cô mà còn dám được đà lấn tới với chúng tôi hay sao?”

Chu Nguyên Hạo sầm mặt lại: “Ông Trần, đây là giáo dưỡng nhà họ Trần các người đó à? Chạy tới nhà người khác, còn bày ra dáng vẻ khóc lóc om sòm như ngoài chợ, nhục mạ chủ nhà người ta. Nhà họ Trần cũng chỉ như thế mà thôi.”

Anh nói xong thì trực tiếp cao giọng nói: “Chú Trịnh, tiễn khách.”

“Vâng!” Chú Trịnh đã sớm ngứa mắt hai bố con này rồi, vẻ mặt mỉm cười vươn tay ra: “Hai vị, mời!”

Trên mặt Trần Tâm Lăng vô cùng khó coi, vội la lên: “Khương Lăng, ông nội của con bị trúng độc rất nặng, nhất định phải có máu của con mới có thể cứu được ông ấy, con hãy coi như là nể mặt ông nội mình mau cứu gia chủ đi.”

Trong nháy mắt, tôi không chỉ không tức giận, ngược lại còn muốn bật cười.

Bà nội, xem thử đi, đây chính là người đàn ông mà bà coi trọng, người anh minh một cõi, sao nhiều người đàn ông si tình như vậy mà bà không chọn, lại đi chọn một tên cặn bã như thế làm gì!

“Làm càn!” Trần Gia Hành bị phía khách sạn và chú Trịnh chọc cho giận dữ nói: “Biến đi, ông là thứ già quắt rồi mà cũng dám đuổi tôi đi sao?”

Lúc này, từ bên trong cái khoác màu xám của anh ta, tôi thấy chỗ hông của anh ta có treo một con dao găm, ánh mắt thay đổi: “Chờ một chút!”

Chú Trịnh nghe vậy, lập tức lui về một bên, tôi đi tới trước mặt Trần Gia Hành, giọng điệu lạnh lùng nói: “Con dao găm bên hông của anh, cho tôi mượn nhìn thử một chút.”

Trần Gia Hành giận dữ nói: “Dựa vào cái gì chứ?”

Trước mắt bỗng nhiên hoa lên một cái, thanh dao găm kia lập tức rơi vào trong tay Chu Nguyên Hạo, Trần Gia Hành lập tức nổi giận: “Khốn nạn, trả dao găm lại cho tôi, đó là đồ ông nội đưa cho tôi!”

Tôi lấy dao găm tới tay, mở vỏ đao ra, bỗng nhiên cười: “Tốt lắm, thật sự không nghĩ tới, đường đường là nhà họ Trần mà lại là loại người này.”

Trần Tâm Lăng cũng không nhịn được tối sầm mặt lại, nói: “Khương Lăng, con nói như vậy là có ý gì?”