Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 453




Tôi ngạc nhiên nói: “Thì ra là nó!” Tôi dừng lại một chút, nói tiếp: “Chỉ có điều, khi còn nhỏ em cũng có nuôi một vài con thú cưng, chuột hamster gì đó hoặc con gà con này kia thì anh cũng biết những con đó ra sao không?”

Tôi nói tiếp mà không biểu hiện gì: “Không nuôi được bao lâu, bọn chúng đều chết hết rồi.”

Con chó đen kia hình như nghe hiểu lời tôi nói, nó run rẩy một chút, sợ hãi rồi rúc vào trong chăn.

Chu Nguyên Hạo cười: “Mạng của nó cứng lắm, không sao đâu.”

Tôi hình như trông thấy con chó đen kia liếc mắt qua, không phải cái con này thành tinh rồi đó chứ?

“Được, trước hết em cứ nuôi đã.” Tôi bất đắc dĩ thở dài.

“Đúng rồi, chuyện của nhà họ Hoa, giải quyết thế nào?” Tôi hỏi.

Chu Nguyên Hạo cười khinh nói: “Nhà họ Hoa, nhà họ Đại và nhà họ Uông dám dùng công phu sư tử ngoạm, không chỉ yêu cầu anh giao em ra, mà còn dám đòi nhà họ Chu một khoản bồi thường trên trời, thậm chí còn ngấp nghé một món bảo vật trong nhà anh nữa, thật sự là lòng tham không đáy mà.”

“Anh đối phó như thế nào?” Tôi hỏi.

“Đơn giản mà, tình huống lúc đó, anh cũng ghi âm lại rồi.”

Trong lòng tôi cảm thán một hồi, vẫn luôn thấy xã hội khoa học hiện đại thật tốt, cái gì cũng có thể ghi lại, cho dù có nói xấu hay hãm hại ai, dưới việc được ghi hình lại đều không thể che giấu được.

“Vậy con cháu nhà họ Đại, là bị Hoa Tuệ Nghiên tự tay giết chết, nhà họ Hoa mất hết cả mặt mũi, lại quay sang chỉ trích chúng ta thấy chết không cứu, thật sự là buồn cười mà.” Chu Nguyên Hạo cười mỉa mai nói: “Anh và ba nhà họ bọn họ đều là loại không thân không thích, có trách nhiệm gì phải cứu bọn họ cơ chứ?

Huống chi ba người bọn họ đều tự mình tìm đường chết, đi trêu chọc mấy con yêu tinh nghìn năm.”

“Nhà họ Đại và nhà họ Uông sợ, nhà họ Hoa buông lời tàn nhẫn, nói nhà họ Trần sẽ tìm tới gây phiền phức cho chúng ta.” Chu Nguyên Hạo mang theo gương mặt tươi cười đầy khinh miệt: “Thế mà nhà họ Trần lại kết thân với dòng tộc chỉ biết vong ân phụ nghĩa kia nữa ấy chứ.”

Trong mắt tôi cũng hiện lên một vòng lãnh lẽo, nhà họ Trần sao? Ngược lại tôi muốn xem thử, nhà họ Trần các người có bản lĩnh gì chứ.

Quả nhiên, vừa qua khỏi hai ngày nay, chú Trịnh lập tức gọi điện thoại tới, nói nhà họ Trần tìm tới cửa.

Lần này, tôi muốn đi theo, Chu Nguyên Hạo tất nhiên sẽ không phản đối rồi, chúng tôi vừa đi vào phòng khách dinh thự nhà họ Chu, trên ghế sô pha có hai người ngồi, một người là người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, một người là thiếu niên, chừng hai mươi tuổi, tôi nhìn thấy khí thế kiêu ngạo đầy trong mắt bọn họ.

Tôi nhìn qua người đàn ông trung niên kia, trái tim dường như bị níu chặt lại.

Ông ta, thế mà có gương mặt cực kỳ giống với bố tôi.

Xem ra, suy đoán của tôi có tới tám, chín phần mười là chính xác rồi.

Một loại bực bội không ngừng cuồn cuộn trong ngực của tôi, sắc mặt của tôi lập tức lạnh lẽo hơn.

Chu Nguyên Hạo cười khẽ nói với hai người họ: “Chào hỏi không chu toàn, mong hai vị thông cảm một chút.”

Anh chỉ giả vờ khách sáo một chút mà thôi, người thiếu niên kia cũng tùy tiện lên tiếng: “Hừ, chúng tôi từ nghìn dặm xa xôi tới, nhà họ Chu các người còn vắng vẻ chúng tôi ở chỗ này, chỉ để quản gia chiêu đãi thôi, đây chính là đạo đãi khách của các anh đó sao?”

Đứng ở một bên, gương mặt của chú Trịnh không thể hiện điều gì, hai người tới cửa còn không thèm thông báo tiếng nào, ông ta chiêu đãi hai người họ đã coi như lấy hết cấp bậc lễ nghĩa ra rồi, vậy mà còn bị lấy ra chỉ trích, xem ra giáo dưỡng nhà họ Trần cũng không có gì đặc biệt cả.

Người đàn ông trung niên trừng cậu thiếu niên kia một chút, nói: “Gia Hành, không được phép vô lễ.”

Sau đó nói: “Cậu Chu, tôi là Trần Tâm Lăng, đây là con trai Trần Gia Hành của tôi. Thằng nhóc này không hiểu chuyện, còn mong anh rộng lòng tha thứ.”

Trong lòng tôi cười khinh một tiếng, trước hết để người trẻ tuổi nói năng lỗ mãng, sau đó tự mình đóng vai phản diện, tất cả đều là cách cũ.

Chu Nguyên Hạo giọng điệu lạnh nhạt: “Hai người đường xa mà tới, không biết cần tìm chúng tôi có chuyện gì không?”

Người trẻ tuổi kia tức giận: “Các người cướp ngọc bội của tôi, vậy mà còn dám hỏi tôi tới làm cái gì nữa à?”

“Ngậm miệng đi!” Người đàn ông trung niên trừng mắt liếc mắt một cái: “Nếu vẫn còn không có quy củ như vậy thì con lập tức biến về nhà cho bố.”

Trần Gia Hành cắn răng, không nói gì thêm nữa.