Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 419




Hà Kính Tùng kia bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt nhợt nhạt, hoảng sợ nhìn anh ta, anh ta dùng sức ấn vào tường, nghiêm nghị hỏi: “Nghe rõ chưa?”

Hà Kính Tùng liền vội vàng gật đầu, lúc này cô gái kia mới đi tới, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn nói: “Cậu Chu, lần này là anh của tôi không đúng, tôi thay anh ấy xin lỗi cậu, cầu xin anh đừng trách anh của tôi nữa có được không?”

Lúc này Chu Văn Mộc cũng đi tới, vỗ bà vai Chu Nguyên Chính, nói: “Được rồi, cậu Hà cũng là không phải cố ý, không cần thiết phải hô đánh gọi giết.”

Lúc này Chu Nguyên Chính mới buông anh ta ra, lạnh lùng liếc anh ta một cái, không nói thêm gì nữa.

Chu Văn Mộc đi tới, kéo Hà Kính Tùng đang nhũn hết cả hai chân lên, phủi phủi bụi đất trên người anh ta, nói: “Cậu Hà, đứa con trai này của tôi nhanh mồm nhanh miệng, lời nói hay hành động đều không quá nể mặt người ta cho lắm, nhưng mà nó không có ác ý gì đâu, cậu đừng nên để trong lòng.”

Hà Kính Tùng liền vội vàng gật đầu: “Không dám, không dám.”

“Được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường, cậu Hà, cô Hà, hai người hãy trốn ở giữa tôi và Nguyên Chính, nhớ, đừng chạy lung tung nữa.”

Chu Văn Mộc nói.

Hai người liền vội vàng gật đầu, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau bọn họ.

Tôi thầm cười nhạt trong lòng, hai cha con họ một người đóng vai người tốt, một người đóng vai người xấu, đùa giỡn hai người trẻ tuổi quay mòng mòng, thật là đáng thương mà.

Ngay lúc này, Chu Nguyên Chính quay đầu lại nhìn một cái, nói: “Ba, con luôn cảm thấy có người đi theo chúng ta.”

Trong lòng tôi hơi chấn động, Chu Nguyên Chính này cũng nhạy cảm quá đi.

Sắc mặt Chu Văn Mộc hơi cứng lại, nói: “Cẩn thận chút, có lẽ thứ đi theo chúng ta cũng không phải là người.”

Lại đi một đoạn đường nữa, Hà Kính Tùng và em gái của anh ta cầm một cái la bàn kỳ quái ở trong tay, một đường tìm đến đây, Chu Nguyên Chính lạnh lùng nói: “Cái la bàn này của anh rốt cuộc có đáng tin hay không vậy?”

Hà Kính Tùng liền vội vàng nói: “Cậu Chu, la bàn này của tôi là do lão tổ tiên truyền lại, có lịch sử hơn bảy trăm năm rồi. Năm đó lão tổ tiên của tôi chính là dựa vào cái la bàn này mà âm thầm đi vào địa cung, rồi lấy được một món bảo vật, hiến tặng cho hoàng đế, nên hoàng đế phong cho lão tổ tiên của chúng tôi làm hầu tước, bởi vậy mới có nhà họ Hà chúng tôi ngày hôm nay.”

Chu Nguyên Chính nghi ngờ nhìn anh ta một cái, không nói thêm gì nữa.

Vân Kỳ nhỏ giọng hỏi bên tai tôi: “Có người, không, có lẽ nên nói là có quỷ tới.”

Tôi kinh ngạc, phóng tinh thần lực của mình ra.

Từ sau khi thăng lên tứ phẩm, tinh thần lực của tôi đã phóng được ra ngoài, bây giờ đã có thể đi điều tra tình hình trong vòng phạm vi hai mươi mét.

Tôi thấy có một bóng người đang chạy nhanh đến, trong lòng hơi chấn động: “Là giáo sư Mễ? Ông ta sống lại?”

Nói đến đây, dường như tôi nghĩ ra điều gì đó, Vân Kỳ ôm eo của tôi, tung người nhảy lên, dừng lại ở trên cao, sau đó chúng tôi liền thấy giáo sư Mễ lướt qua với tốc độ cực nhanh, đi về phía cha con nhà họ Chu.

Bước chân Chu Nguyên Chính hơi ngừng lại, xoay người nói: “Cẩn thận.”

Lời còn chưa dứt thì giáo sư Mễ đã vọt đến trước mặt, nhìn ông ta giống như một người bình thường, chỉ là ánh mắt trống rỗng, gương mặt đờ đẫn.

Chu Nguyên Chính cử động tay một cái, mấy sợi cây mây sắc bén bắn ra, đâm vào chân tay của giáo sư Mễ, treo ông ta lên, một cái trong đó đã xuyên qua tim của ông ta, cho dù là quỷ vật thì khi bị đâm xuyên tim cũng chắn chắn sẽ chết.

Quả nhiên, đầu của giáo sư Mễ gục xuống, Chu Nguyên Chính đang định thu hồi lại sợi cây mây, thì bỗng nhiên bụng của giáo sư Mễ mở ra roạt một tiếng, giống như là có người ở trong cơ thể ông ta, cầm con dao sắc bén rạch bụng ông ta ra vậy.

Chu Văn Mộc phản ứng lịp lúc, cao giọng hô: “Nguyên Chính, cẩn thận!”

Bụng của giá sư Mễ mở ra, bên trong lại có một đóa hoa vươn ra, một bông hoa rất lớn, nhìn có chút giống như là bách hợp, nhưng sau khi cánh hoa mở ra thì ở chỗ nhụy hoa lại là một mặt người.

Tôi hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Đây là hoa mặt người ở tầng thứ bảy của địa ngục, nó sẽ sống nhờ trong thi thể của loài người, bình thường sẽ co lại trong bụng của thi thể, giữ cho thi thể không bị mục nát, đến khi thức ăn yêu thích nhất của nó xuất hiện thì nó sẽ xé bụng của thi thể để chui ra ngoài ăn uống.”

Thức ăn của nó dĩ nhiên là loài người.