Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 418




Hơn ba mươi năm trước, tầng bên ngoài của tòa địa cung này cũng từng bị phát hiện ra, còn cử một đội ngũ đến điều tra, bọn họ bất ngờ mở ra một lối đi ở tầng ngoài của địa cung, nhưng trong lối đi kia căn bản là giống như một mê cung vậy, mở rộng theo mọi hướng, nhưng toàn ở vòng ngoài của địa cung, căn bản là không đi vào bên trong địa cung.

Bọn họ bị lạc đường trong mê cung ở vòng ngoài của địa cung, không tìm được đường ra, dọc theo đường đi xảy ra rất nhiều chuyện kinh khủng, tranh chấp nội bộ, tàn sát, ăn thịt người, giáo sư này họ Mễ, dưới tình huống bất đắc dĩ cũng không tránh khỏi phải ăn thịt một đệ tử đã chết của mình, mới có thể sống sót đến cuối cùng.

Nhưng từ đầu đến cuối ông ta không thể tìm được đường ra ngoài, cuối cùng ông ta không đi nổi nữa, tê liệt ngã xuống, cuối cùng viết ra một cuốn nhật ký, sau đó uống một chai thuốc ngủ lớn để tự sát.

Quyển nhật ký này khiến tôi không khỏi thổn thức, ông ta đến chết cũng không nghĩ tới, mình cách cửa ra chỉ có một bức tường, cách sự sống gần như vậy.

Vân Kỳ nói: “Bây giờ những tu sĩ này còn chưa phát hiện ra mê cung ở vòng ngoài, chắc là cha con nhà họ Chu biết tin tức này thì mới có thể tới đây để tìm cửa vào.”

Tôi gật đầu nói: “Có lẽ là đôi nam nữ kia biết chút gì đó.”

Tôi cúi đầu nhìn về phía thi thể, nói: “Đã nhiều năm vậy rồi tại sao vẫn không bị thối rữa?”

Vân Kỳ hơi híp mắt, nói: “Không biết, hoặc có thể là trong mê cung có vật gì đó đã khiến thi thể của ông ta có thể bất diệt.”

Chúng tôi không quan tâm đến thi thể này nữa, lấy đèn pin mắt sói ra, bắt đầu đi vào trong mê cung, mới vừa đi được hai bước thì bỗng nhiên tiếng pằng pằng pằng vang lên, trước mắt đột ngột sáng lên.

Tôi và Vân Kỳ nhìn nhau một cái, nói: “Bọn họ đã chạm vào cơ quan rồi!”

Trên vách tường của mê cung, cứ mỗi năm mươi mét thì có một ngọn đèn, trong đèn còn đầy dầu, loại dầu này dĩ nhiên chính là dầu cá mập có thể sáng mãi không tắt trong truyền thuyết.

Vân Kỳ đưa tay ra bảo về tôi ở đằng sau, thấp giọng nói: “Cẩn thận chút, trong mê cung này chỉ sợ sẽ không yên bình như vậy đâu.”

Vừa dứt lời thì ở vách tường bên cạnh liền có một chùm tóc màu đen lao ra, cuốn về phía tôi, tôi phản ứng rất nhanh, giơ tay chém xuống, sợi tóc kia rơi xuống đất, tiếp theo, vô số sợi tóc màu đen phun ra mãnh liệt từ bốn phương tám hướng, tôi cười lạnh một tiếng: “Trò mèo.”

Ngọn lửa màu xanh bắn ra từ cơ thể tôi, điên cuồng đốt cháy những sợi tóc đen kia, trong trận gào thét chói tai, những sợi tóc đen kia đã bị thiêu đốt hoàn toàn.

Ngay lúc này, tôi nghe được một tiếng kêu sợ hãi.

Tiếng kêu sợ hãi này là do phụ nữ phát ra, chẳng lẽ là người phụ nữ đi cùng cha con nhà họ Chu kia?

Tôi gật đầu một cái với Vân Kỳ, hai chúng tôi bước nhanh hơn, rẽ ở khúc cua thì nhìn thấy cha con nhà họ Chu đang chiến đấu với một sinh vật hình người.

Sở dĩ nói là sinh vật hình người là vì nó hoàn toàn không phải là một người hoàn chỉnh, chỉ có một bộ khung xương ở đó, thịt trên người hình như đã bị cắt hết đi, chỉ còn lại một vài mảnh máu thịt dán sát vào xương, đầu bị đập vỡ, nửa bên mặt thì lại mềm mềm như miếng bánh ngọt vậy.

Đột nhiên tôi nghĩ tới trong cuốn nhật ký của vị giáo sư họ Mễ kia, đây chính là đệ tử đang sống sờ sờ mà bị ông ta dùng đá đập chết.

Giáo sư Mễ mang theo vài đệ tử, đây là tên đệ tử ông ta thích nhất, nhưng rắp tâm của anh ta cũng bất chính nhất, khi tranh chấp nội bộ thì đã tàn khốc giết chết hai sư đệ, lại còn lăng nhục tiểu sư muội.

Giáo sư Mễ đau khổ vô cùng, cuối cùng cũng chỉ có thể ra tay với anh ta, đập chết anh ta. Vì vẫn muốn sống nên giáo sư không thể không cắt lấy thịt của anh ta để ăn, vậy mới có thể chống đỡ được tới cuối cùng.

Hơn ba mươi năm qua, quỷ hồn của anh ta vẫn luôn du đãng ở đây, đã hoàn toàn biến thành một lệ quỷ.

Đối phó với một lệ quỷ, không thành vấn đề với cha con nhà họ Chu, cây roi nho của Chu Nguyên Chính bay ra ngoài, xuyên qua linh thể của anh ta, điên cuồng hấp thu quỷ khí của anh ta, cho đến khi hút vào toàn bộ bộ thì anh ta liền biến thành một luồng sương dày đặc, biến mất trong không khí.

Chu Nguyên Chính quay đầu nhìn cô gái trẻ tuổi, tóc tai bù xù, bị dọa sợ đến run lẩy bẩy đang ngồi dưới đất, lạnh lùng nói: “Đứng lên.”

Giọng nói của cô gái trẻ tuổi có chút nghẹn ngào, người đàn ông bên cạnh cô ta lòng đầy căm phẫn nói: “Cậu Chu, sao cậu lại có thể như vậy chứ? Chúng tôi là người bình thường, vốn dĩ mấy người nên bảo vệ chúng tôi, bởi vì mấy người bảo vệ không chu toàn mà khiến em gái của tôi bị kinh sợ, lại còn bị thương, cậu không nói xin lỗi thì cũng thôi đi, lại còn vênh mặt hất hàm sai khiến chúng tôi nữa.”

Tôi nhìn cô bé kia một cái, đầu gối cô ta chỉ bị trầy da, chảy máu một chút mà thôi, thế mà nói cứ như là bị liệt nửa người vậy.

Chu Nguyên Chính đâu có chịu để người ta ức hiếp, xông lên mấy bước, túm lấy cổ áo người đàn ông, nâng anh ta lên, mạnh mẽ đè lên vách tường, lạnh lùng nói: “Hà Kính Tùng, tôi nói cho anh biết, sở dĩ chúng tôi dẫn mấy người theo là vì hai người biết một cửa vào khác của địa cung, tôi chỉ cần bảo đảm để mấy người không chết, chứ không phải che chở cho mấy người như là bà vú. Tốt nhất là mấy người khiêm tốn lại một chút cho tôi, đừng có lôi tính khí cậu chủ, cô chủ ra để lên mặt với chúng tôi.”