Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 413




Các đệ tử của phái Lãm Sơn nổi giận, soạt một tiếng rút cây kiếm luôn mang theo bên người ra, bên này Mai Sơn thấy vậy cũng lập tức rút kiếm ra, nhất thời tình thế như trứng để chồng lên nhau, mắt thấy đã muốn xông lên đánh.

Vốn là giám đốc của khách sạn chuẩn bị muốn đi lên hòa giải, nhưng thấy bên này sắp đánh nhau thì bị sợ đến lùi ra ngoài ngay lập tức, nói với người phục vụ ở bên cạnh: “Mau đi báo cảnh sát đi.”

Hai bên gươm súng sẵn sàng, nhưng sư phụ Vĩnh Thành lại tiến lên cản ở giữa, nói: “Các vị, trước tiên đừng nên manh động. Dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp chế, từ lâu đã không còn là cổ đại đánh đánh giết giết nữa rồi. Nếu mấy người quấy rầy cảnh sát và quân đội thì đến lúc đó coi như là không có kết thúc tốt như vậy đâu.”

Mị Phong cao giọng nói: “Sư phụ Vĩnh Thành, chúng tôi cũng kính trọng ngài, lời ngài nói cũng đúng, nhưng bọn họ công khai hãm hại người khác thì cũng không thể cứ bỏ qua như vậy được.”

Sư phụ Vĩnh Thành nói: “Còn có hai ngày, trưởng bối của mấy người sắp đến rồi, chờ bọ họ tới thì lại giải quyết tiếp, thế nào?”

Một đệ tử của phái Mai Sơn lo lắng kêu to: “Sư phụ Vĩnh Thành, sợ rằng đại sư huynh không chống đỡ được đến khi sư phụ của chúng tôi đến.”

Sư phụ Vĩnh Thành kinh ngạc, quay đầu nhìn lại thì thấy toàn thân Trương Hoằng Thái đã biến thành màu đen, đang co lại trên mặt đất.

Mị Phong kinh hãi: “Mấy người làm cái gì đó, tại sao lại không cho đại sư huynh ăn thuốc giải?”

“Đã ăn rồi.”

Người đệ tử kia vẻ mặt như đưa đám nói: “Nhưng không có tác dụng, ngay cả thuốc giải bí truyền của Mai Sơn chúng ta cũng ăn rồi mà vẫn không có có tác dụng gì cả.”

Mị Phong quay đầu, gào thét về phía Thanh Huyền: “Thanh Huyền, anh làm hại đại sư huynh tôi, tôi liều mạng với anh!”

Dứt lời liền rút kiếm ra đâm về phía trước.

Tôi cũng không nhìn nổi nữa, nếu không nói tôi còn nghĩ họ đang làm phim truyền hình võ thuật đấy, tôi bỗng nhiên đứng lên, cao giọng nói: “Khoan đã!”

Dứt lời, thân hình lóe lên đi tới trước mặt Mị Phong, bắt lấy cổ tay anh ta, nhấc cánh tay của anh ta lên rồi vỗ một cái lên vai anh ta, ép anh ta lảo đảo lùi về sau mấy bước.

Tất cả mọi người đều nhìn tôi khiếp sợ, Mị Phong thấy mình lại bị một cô gái nhỏ đánh, nhất thời cảm thấy không nén nổi sự tức giận, mặt đỏ lên hỏi: “Cô là ai?”

“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Các người có còn muốn cứu sư huynh của mình hay không?”

Tôi đi tới, mở bàn tay của Trương Hoằng Thái ra, ở xung quanh lỗ kim, có một vết rách hình con nhện, giống như là một vết nứt sau khi mất nước cực độ, tất cả là máu thịt bên trong đều đen lại.

“Nếu như tôi không nhìn lầm thì loại độc này không phải là loại độc thông thường, mà là một loại độc tên là “nhện cắn”, độc tính mạnh vô cùng, người bị trúng độc rất nhanh sẽ chết vì độc tính phát tác.”

“Nhện cắn?”

Sắc mặt sư phụ Vĩnh Thành biến dổi cực nhanh, rất nhiều những đạo sĩ trẻ tuổi đều trố mắt nhìn nhau, cho thấy là đến bây giờ cũng chưa từng nghe tới loại thuốc độc này.

Thanh Huyền nói: “Độc “nhện cắn”

này rốt cuộc là độc gì? Nó được sản xuất ở đâu? Ai sẽ phân phối?”

Mị Phong cả giận nói: “Đừng vờ vịt nữa, rõ ràng thuốc độc này chính là anh mang tới.”

Tôi nhing Mị Phong một cái, nói: “Loại thuốc độc này được chiết xuất từ một loại cây cỏ có tên nhện đen, mà đây là loại cây cỏ có độc, đến từ tầng thứ bảy của địa ngục.”

Sắc mặt mọi người lại biến đổi lần nữa.

Tất cả mọi người đều biết, quỷ vương Hiên đó là đến từ tầng thứ bảy của địa ngục.

Mặt Thanh Huyền tràn ngập khiếp sợ, phải biết rằng, nếu cậu ta vì chuyện này mà dính líu tới quỷ vương Hiên thì hậu quả chắc chắn sẽ rất thảm khốc.

“Cô nói bậy!”

Đệ tử của Lãm Sơn hét lên: “Ý cô là Lãm Sơn chúng tôi cấu kết với quỷ vương Hiên?”

“Cô chỉ là một cô gái nhỏ, làm sao có thể nhận biết được thuốc độc ở tầng thứ bảy của địa ngục chứ?”

“Nói không chừng thuốc độc này là do cô hạ, cô mới là con chó săn của quỷ vương Hiên đó!”

“Im miệng đi!”

Bỗng nhiên hoà thượng Vĩnh Hòa lên tiếng quát to, giọng nói vang động khắp phòng, khiến lỗ tai mọi người ù lên.

Phòng ăn lớn như vậy liền lập tức yên tĩnh lại.

Hòa thượng Vĩnh Thành đi đến trước mặt tôi, chắp hai tay lại, thi lễ với tôi một cái, nói: “Nữ thí chủ, xin hỏi cô có biết giải độc “nhện cắn” này hay không?”