Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 412




Thanh Huyền chắp tay lại, nói: “Vậy thì chắc là tôi không thể từ chối rồi.”

Dứt lời, anh ta đi lên mấy bước, rút một lá bài ra, đặt lên bàn, mọi người nhìn một cái, một lá chín bích.

Mọi người ở phái Lãm Sơn lộ ra vẻ mặt vui mừng, sư phụ Vĩnh Thành nói: “Chàng trai, vận may không tồi. Thiên sư Trương của Mai Sơn, đến lượt cậu rồi.”

Trương Hoằng Thái nói: “Không dám nhận câu “thiên sư”

này của sư phụ Vĩnh Thành, ngài là trưởng bối của tôi, vẫn gọi tôi là Hoằng Thái đi.”

Vĩnh Thành mỉm cười gật đầu.

Trương Hoằng Thái cũng rút một lá bài, lại chỉ là một lá năm cơ.

Những người của Mai Sơn mặt đầu đau khổ, sư phụ Vĩnh Thành cười ha ha nói: “Đừng nhụt chí, còn hai lá nữa mà.”

Đến lượt Thanh Huyền, anh ta rút ra một lá, lật lại, là một lá bảy rô.

Lại đến lượt Trương Hoằng Thái, không ngờ lần này anh ta cũng chỉ rút được một lá năm rô.

Sắc mặt người của phái Mai Sơn càng ngày càng khó coi, chênh lệch những sáu điểm, vòng sau mà muốn trở mình thì khả năng rất thấp.

Trong mắt Thanh Huyền có mấy phần đắc ý, lại tiếp tục rút một lá bài trong bộ tú lơ khơ ra, mọi người nhìn một cái, nhất thời sắc mặt đều thay đổi, vậy mà lại là một lá joker.

Lá joker này, được tính là lớn hay nhỏ đây?

Trương Hoằng Thái lại rút một lá, là một lá bảy bích.

Nhất thời người của phái Lãm Sơn bên kia ầm lên, nói: “Những người chơi bài có ai lại không biết joker là lá bài lớn nhất chứ? Chắc chắn lá joker này là lớn nhất.”

“Không sai, lần này nhất định là chúng tôi thắng!”

Người của phái Mai Sơn bên này cười lạnh, nói: “Hiện tại là chơi tính điểm, cũng đâu phải là chơi đấu địa chủ, lại còn joker là lớn nhất, sao anh không nói luôn là hai lớn hơn mười đi?”

Hai bên tranh chấp không ngừng, Trương Hoằng Thái nói: “Nếu đã vậy thì hay là mời sư phụ Vĩnh Thành xem xét quyết định.”

Sư phụ Vĩnh Thành cười ha ha nói: “Dựa theo quy định của giới đánh bài, nếu chơi tính điểm thì joker được coi là lá nhỏ nhất, cho nên ván này là Mai Sơn thắng.”

Hòa thượng Vĩnh Thành ở giới tu đạo của Hoa Quốc cũng ó chút tiếng tăm, nếu ông ta đã lên tiếng thì những người của Lãm Sơn cũng không dám nói gì, chỉ là trong lòng vẫn có chút không phục.

Thanh Huyền trái lại lại rộng lượng nói: “Chấp nhận đánh cược thua, đã vậy thì nên nói xin lỗi sẽ phải xin lỗi.”

Anh ta đi tới trước, nói với Trương Hoằng Thái: “Sư huynh Trương, lần này là chúng tôi không đúng, xin anh bỏ quá cho.”

Trương Hoằng Thái nói: “Mọi người đều là người tu đạo, lại là người trong môn đạo, cũng là sư huynh đệ cả, mọi người vẫn nên dĩ hòa vi quý.”

Thanh Huyền gật đầu, đưa tay ra: “Đã như vậy thì chúng ta bắt tay giảng hòa đi.”

“Được.”

Trương Hoằng Thái gật đầu, bắt tay với anh ta.

Ngay khi hai người vừa bắt tay thì bỗng nhiên mặt Trương Hoằng Thái liền biến sắc, kêu lên một tiếng, buông Thanh Huyền ra, nắm tay mình lùi về sau mấy bước, cúi đầu nhìn nhìn tay mình, trong lòng bàn tay bất ngờ có một cái lỗ kim châm, chỗ lỗ kim là một vùng tím đen, mà màu tím đen kia còn đang lan ra không ngừng.

Anh ta lập tức điểm mấy huyệt đạo trên cánh tay để ngăn độc tố lan truyền ra, tất cả mọi người đều kinh hãi, sư đệ Mị Phong của anh ta phẫn nộ, tiến lên quát: “Thanh Huyền, anh lại dám hạ độc sư huynh của chúng tôi.”

Thanh Huyền nhíu mày, một sư đệ bên cạnh cũng tiến lên trước nói: “Mấy người đừng có ngậm máu phun người, sư huynh Thanh Huyền của chúng tôi làm người đường đường chính chính, tiếng tốt vang xa, sao lại có thể làm ra loại chuyện xấu xa như vậy chứ.”

Mị Phong cả giận nói: “Sư huynh tôi bị kim đâm lúc bắt tay với anh ta, bị thương và trúng độc như vậy rồi, không thể nào là giả được.”

Thanh Huyền lấy một bình sứ ra từ trong túi của âu phục, ngẩng đầu lên nói: “Sư huynh Trương, tôi không hề hạ độc, đây là thuốc giải của Lãm Sơn chúng tôi, anh mau ăn đi, giải độc quan trọng.”

Mị Phong ngăn trước mặt anh ta: “Anh đừng có vờ vĩnh nữa, thuốc của Lãm Sơn mấy người chúng tôi không dám ăn.”

“Mị Phong, cậu đừng ức hiếp người quá đáng.”