Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 396




Sắc mặt chú Trịnh nghiêm trọng: “Đây là lần tấn công lớn nhắm vào sản nghiệp nhà họ Chu chúng ta, mà trong nội bộ chúng ta lại có kẻ giở trò…”

Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lạnh lùng, trầm mặc một lúc, nói: “Lấy qua đây.”

Chú Trịnh đưa một xấp văn kiện dày qua, anh lật xem một lúc, nói: “Mấy năm nay, thế lực mà chúng ta tự phát triển, cũng nên lấy ra sử dụng rồi.”

“Vâng.”

Chú Trịnh nói: “Với số tiền hiện tại của chúng ta, chút chuyện này, vẫn có thể khống chế được, chỉ là nội gián…”

Chu Nguyên Hạo nhấc tay nói: “Cứ để cho bọn họ náo loạn, càng làm loạn, chết càng nhanh.”

“Vâng.”

Chú Trịnh khom người hành lễ, bước ra khỏi phòng.

Ánh mắt Chu Nguyên Hạo thâm thúy, thì thầm: “Tiểu Lăng, còn nửa năm nữa, nửa năm sau, đợi anh sống lại, thực lực của anh sẽ hồi phục, đến khi đó bất kể em có muốn hay không, anh cũng sẽ giành em trở lại.”

Tôi tỉnh lại từ trong mộng, cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Tôi đứng dậy lấy chiếc đầm dài trong tủ áo mặc lên người, đi theo cầu thang đến phòng khách, hai cô gái võng lượng lập tức mang sữa lên, tôi hỏi: “Anh Vân Kỳ đâu?”

Hai cô gái đều lắc đầu, bày tỏ không rõ.

Tôi lại hỏi: “Biệt thự có chút buồn chán, tôi muốn ra ngoài đi dạo.”

Hai cô gái võng lượng nhìn nhau, một người trong đó bước lên, xem ra là muốn canh chừng tôi, tôi cũng không từ chối.

Trước mặt biệt thự là vách núi, sau lưng là một vùng băng tuyết, nhìn qua, một mảnh trắng xóa.

Tôi đi một lúc trên nền tuyết, đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu, nhìn về phía bóng người thon dài phía trước, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Quỷ vương Thiên Huyền?”

Tôi kinh ngạc nói.

Cô gái võng lượng kia lập tức chắn trước người tôi, căng thẳng nhìn anh ta.

Anh ta đánh giá tôi, đầy thâm ý nói: “Không ngờ anh ta lại giấu cô kỹ như vậy, khiến tôi tìm kiếm khó khăn.”

Tôi lạnh lùng nói: “Anh muốn làm gì?”

Quỷ vương Thiên Huyền cười nói: “Làm gì? Đương nhiên là lấy mạng cô.”

Vừa dứt lời, bóng dáng anh ta lóe lên, đi đến trước mặt tôi, phất tay, cô gái võng lượng bay ra ngoài, anh ta bóp chặt cổ tôi, nhấc tôi lên, trong mắt mang theo ý cười tàn nhẫn.

“Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn khát vọng ngày này.”

Quỷ vương Thiên Huyền nói: “Khiến cô chịu đủ mọi tra tấn, cuối cùng chết thảm, là ước mơ lớn nhất của tôi. Khi còn ở địa ngục, ngày nào trong đầu tôi cũng suy nghĩ, tưởng tượng dáng vẻ cô xin tha dưới người tôi. Thật đáng tiếc, cô đã không còn nhớ chuyện khi trước nữa, nếu không tôi sẽ càng thoải mái hơn.”

Nói rồi, anh ta hung hăng ném tôi xuống nền tuyết, cả người anh ta đè lên.

Dưới đất tuy là tuyết, nhưng trong tuyết còn có mảnh băng vụn, rất cứng, còn rất sắc bén, tôi cảm giác sau lưng đau nhói, máu tươi chảy ra ngoài, nhuộm phần tuyết dưới lưng tôi thành màu đỏ diễm lệ.

Lúc này, cô gái võng lượng lại xông lên, tôi gầm lớn: “Đừng qua đây.”

Qua đây cũng chỉ chịu chết.

Nhưng cô gái võng lượng vẫn bất chấp xông lên, trong mắt quỷ vương Thiên Huyền lộ ra sát ý hung ác, vươn tay, nhắm chuẩn vào cô gái võng lượng, sau đó dùng sức siết, cơ thể cô gái võng lượng lập tức nứt thành bốn năm mảnh, hóa thành khói đen, biến mất không còn tung tích.

“Bây giờ, chỉ còn lại hai người chúng ta.”

Quỷ vương Thiên Huyền đè tôi dưới đất, lạnh lùng cười: “Đừng mong Vân Kỳ đến cứu cô, anh ta bị chuyện khác quấn lấy, hoàn toàn không trở về được.”

Dứt lời, anh ta lại kéo tôi lên, đưa đến trước mặt anh ta, vươn đầu lưỡi liếm trên mặt tôi tôi ghê tởm đến muốn nôn ra ngoài.

“Bây giờ, tôi sẽ tìm một chỗ tốt, hưởng thụ vui vẻ.”

Tôi cảm thấy hoa mắt, người đã ở ngoài mấy chục dặm, anh ta nhìn khắp nơi, đột nhiên thấy một chỗ, đấm về trước, trực tiếp đánh vỡ khối băng đã đông được hàng trăm triệu năm, bên trong thế mà lại có một sơn động.