Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 395




“Thanh truy thiên qua này, là thứ mà tổ tiên gia tộc chúng ta từng sử dụng, ông ấy dựa vào thanh qua này, tận tay giết chết quỷ vương địa ngục.”

Ông cụ Chu nói: “Từ đó về sau, thanh qua này, trở thành chí bảo truyền lại các đời nhà họ Chu, tượng trưng cho quyền lực gia tộc. Ai cầm thanh “truy thiên qua”

này, người đó chính là chủ nhân nhà họ Chu. Hôm nay, ông giao nó cho con.”

Ông ấy cầm thanh qua kia lên, Chu Nguyên Hạo đi về trước một bước, một chân khẽ cong, nửa quỳ dưới đất, hai tây giơ ngang đầu, trịnh trọng nhận lấy.

“Nguyên Hạo à.”

Giao thanh truy thiên qua xong, ông cụ Chu như già đi mười tuổi, than thở nói: “Hôm nay coi như ông đã giao nhà họ Chu vào tay con, con nhất định phải chấn hưng lại nhà họ Chu.”

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo nghiêm túc, ánh mắt kiên định, nói: “Ông nội, ông yên tâm, con sẽ không phụ hi vọng của ông.”

Nói xong, anh đứng lên, lùi về sau một bước: “Ông nghỉ ngơi cho tốt, chuyện sau này, cứ giao cho con.”

Nói rồi, anh ngẩng đầu nhìn Chu Vy Hân, ánh mắt đó khiến cô ta kinh hoảng sợ hãi, cô ta thế mà lại sinh ra suy nghĩ hoang đường, cậu Chu này, chắc không phải đã biết cô ta là nội gián rồi đấy chứ?

Không, không đâu, cô ta che giấu sâu như vậy, không lộ ra chút sơ hở nào, anh không thể nào biết được.

“Vy Hân, ông mệt rồi.”

“Vâng, thưa ông”

Chu Vy Hân nói: “Để con giúp ông nghỉ ngơi.”

Chu Nguyên Hạo ra khỏi phòng ngủ của ông cụ, người trong phòng khách đều ngẩng đầu nhìn anh, anh đi từng bước đến hành lang lầu hai, từ trên cao nhìn xuống nhóm người nhà họ Chu, đột nhiên nhấc truy thiên qua lên, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, Chu Nguyên Hạo tôi, chính là gia chủ đời ba trăm lẻ chín nhà họ Chu, trên dưới nhà họ Chu, đồng tâm hiệp lực, trợ giúp tôi, chấn hưng nhà họ Chu.”

Chu Thủy Lam là người đầu tiên lên tiếng: “Cái gì? Cậu là gia chủ? Không thể nào, nhà họ Chu chúng ta hai ngàn năm nay, từ lúc nào có gia chủ tu quỷ? Sau này bảo nhà họ Chu chúng ta làm sao sống trong vòng tu sĩ này đây!”

Chu Nguyên Hạo phất tay, Chu Thủy Lam bay ra ngoài, nặng nề đập lên tường, ngã xuống đất, vỡ đầu chảy máu, trực tiếp ngất xỉu.

“Mẹ!”

“Lam Lam!”

Chồng và con gái của Chu Thủy Lam vội vàng chạy qua, dìu bà ta lên, con gái Chu Thủy Lam tức giận nói: “Nói thế nào mẹ tôi cũng là trưởng bối của anh, sao anh lại đối xử bà ấy như vậy?”

“Bây giờ tôi là gia chủ nhà họ Chu, bà ta là thành viên nhà họ Chu, phải phục tùng mệnh lệnh của tôi, nếu chuyện này xảy ra ở thời cổ đại, theo gia quy, ăn nói lung tung trước mặt mọi người, chống đối gia chủ, phải bị đánh một trăm hèo. Có điều bây giờ đã là nước cộng hòa, cũng không cần dùng cách đó, tôi chỉ đang trừng phạt thôi.”

Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói.

Sau đó, anh nhìn xung quanh, ánh mắt quét qua gương mặt từng người, mọi người không ai dám nhìn thẳng vào anh, lần lượt cúi đầu.

Anh nói: “Bây giờ, còn ai phản đối không?”

Mọi người không ai dám nói gì.

“Rất tốt, nếu không có ai phản đối, tôi sẽ chính thức nhậm chức.”

Chu Nguyên Hạo nói: “Lần này nhà họ Chu chúng ta rơi vào khủng hoảng, hi vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực, thoát khỏi nguy cơ. Nếu để tôi biết ai ở sau lưng giở trò, thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Mọi người cúi đầu không dám nói, Chu Nguyên Hạo xoay người bước đi, để lại mọi người kinh hoảng sợ hãi.

Chu Nguyên Hạo đến phòng sách, sảnh chính trong phòng treo một bức tranh sơn dầu, trên bức tranh sơn dầu có vẽ, một người đàn ông trung niên mặc trường bào, trong tay cầm thanh kiếm dài, uy phong lẫm liệt, khí thế kinh người.

Người này, là gia chủ đời trước trước nữa của nhà họ Chu, bố của ông cụ Chu, Chu Thiên Tứ tuy vọng cực cao ở Hoa Quốc.

Chu Nguyên Hạo nhìn ông ấy thật sâu, xoay người nhìn về phía chú Trịnh đứng sau lưng, nói: “Chú Trịnh, tình hình thế nào?”

“Tình huống rất tệ.”