Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 255




La sát rất khó hiện thế, một khi hiện thế, hậu quả không dám tưởng tượng.



“Đi mau!” Tôi đẩy Diệp Vũ Lăng, “Con này không phải là thứ chúng ta có thể đối phó, vẫn là nên mời người của phái Hoa Sơn phái người tới xử lý.”



Ba người nhà họ Diệp tất nhiên biết trong đó lợi hại, tất cả đều bỏ chạy ra bên ngoài, tôi là người cuối cùng ra nhà mồ, bỗng nhiên đỉnh đầu có thứ gì vang lên, tôi ngẩng đầu vừa thấy, lập tức kinh hãi, cơ thể vừa di chuyển, tiếp theo một cánh cửa đá từ trên trời giáng xuống, ầm ầm ngăn cách đường ra.



“Khương Lăng!” Diệp Vũ Lăng xoay người nhào vào cánh cửa đá, nhưng dù làm như thế nào cũng không thể mở ra.



Tôi ngồi xuống đất, hoảng sợ nhìn cánh cửa đá kia, chỉ cảm thấy cả người rét run.



Tuy rằng đại cực trấn tà phù thương nặng còn chưa thành hình la sát, nhưng cũng chỉ có thể trấn áp được nó một giờ, một giờ này, hoạt thi lao ra, với thực lực hiện tại của tôi, tỉ lệ chiến thắng chỉ có bốn mươi phần trăm, cho dù thắng, có lẽ cũng sẽ bị thương nặng.



Bỗng nhiên, Chu Nguyên Hạo hiện ra từ bên trong ngọc bội, giữ vai tôi, nói: “Đừng sợ, cửa đá kia là tôi cho rơi xuống.”



Tôi lập tức ngạc nhiên : “Hả?”



Ngây ngốc một lát, tôi nhảy dựng lên mắng: “Anh bị điên sao, vì sao muốn làm như vậy?”



Chu Nguyên Hạo nhìn bốn phía xung quanh: “Ngôi mộ cổ này có huyền cơ.”



“Cái gì?”



“Từ lúc bước vào, tôi đã phát hiện rồi. Ngôi mộ cổ này là bố cục huyền phong, là dựa theo bố cục âm dương bát quái, ở phía đông nam hướng Càn vị, chắc hẳn là còn một con đường vào mộ.” Chu Nguyên Hạo nói.



Tôi kinh ngạc: “Anh cũng hiểu mộ cổ sao?”



“Nhà họ Chu chúng tôi truyền thừa mấy ngàn năm, mỗi một thế hệ được người đứng đầu bồi dưỡng như người thừa kế, cho dù là âm dương bát quái, phong thủy kham dư, hay là bắt tà bắt ma, chú thuật pháp thuật, tất cả đều phải học.” Chu Nguyên Hạo đi vào phía đông nam, nói: “Cầm một ngọn nến tới đây.”



Tôi lục ra một ngọn nến trắng từ trong túi: “Tôi chỉ có một cây thôi, dùng tiết kiệm một chút.”



Chu Nguyên Hạo châm lửa ngọn nến, đặt ở góc Đông Nam, sau đó thổi một hơi vào hướng ánh nến, quỷ dị chính là, ánh nến kia cũng không bay theo hướng thổi khí, ngược lại bay về phía bên kia.



Chu Nguyên Hạo duỗi tay sờ sờ phương hướng ánh nến bay, dùng ngón tay đo chiều dài, ở nơi cách mặt đất một thước hai tấc, cuộn chặt tay đập mạnh xuống.



Mặt tường bị lõm xuống, tiếp theo liền phát ra âm thanh cơ quan chuyển động kẹt kẹt kẹt, mặt vách tường này lại có thể nứt ra rồi, tro bụi cát sỏi rào rạt rơi xuống, bụi bốc lên mù mịt.



Bụi đất sau lưng, chính là một con đường vào mộ sâu thẳm, không biết thông với nơi nào.



“Trước đó những người Nhật Quốc tiến vào, cũng không hiểu văn hoá lăng mở rộng lớn của Hoa Quốc ta.” Chu Nguyên Hạo khóe miệng nhếch lên.



Tôi có chút lo lắng: “Nơi này sẽ không còn có một tên nhóc lợi hại hơn đấy chứ.”



Chu Nguyên Hạo nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, vỗ vỗ đầu tôi: “Nơi này có một nhà mồ nhỏ, nhưng mồ nhỏ này không phải dùng để chôn người, là dùng để cất giấu những vật chôn theo quý giá nhất.”



Vật chôn theo?



Ánh mắt tôi lập tức sáng lên, dường như nhìn thấy vô số tiền giấy đỏ rực bay tán loạn ở không trung.



“Đi với tôi.” Chu Nguyên Hạo dẫn đầu gương mẫu đi vào, tôi cũng móc chiếc đèn pin nhỏ ra, theo sát sau đó.



con đường vào mộ này cũng không dài, nhưng có bẫy, Chu Nguyên Hạo nói: “Nhất định phải đi theo bước chân của tôi, tuyệt đối không được đi sai một bước bước nhầm, nếu không giẫm phải bẫy, thì rất phiền phức.”



Tôi gật gật đầu, cẩn thận đi theo anh ấy, bỗng nhiên lúc tôi ta dẫm xuống, không cẩn thận đá bay một viên đá nhỏ, hòn đá nhỏ rơi cách đó bốn bước, phát ra tiếng vang leng keng thanh thúy.



Bỗng nhiên, bốn phía trên vách tường nứt ra vô số lỗ vuông nhỏ, trong động chui ra vô số con sâu to bằng ngón cái, những con sâu đó giống như những còn dòi béo, nhưng di chuyển rất nhanh, trong nháy mắt đã rậm rạp bò đầy toàn bộ vách tường con đường vào mộ, lao về phía hai người chúng tôi.



“Đó là trùng cổ.” Chu Nguyên Hạo nói, “Loài côn trùng được sử dụng đặc biệt trong các lăng mộ thời cổ đại, có kịch độc, có thể ăn thịt người.” Dừng một chút, anh ấy lại nói, “Những con trùng cổ này, tất cả đều là dùng người sống làm ra mà thành.”



Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy da đầu có chút tê dại, tuy rằng anh ấy không có nói quá trình làm ra, nhưng tôi đã đoán được vài phần, lập tức có một loại kích thích muốn ói.