Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 254




Vì thế hai người cũng gạt đi những suy nghĩ khác, gắt gao đi sát phía sau chúng tôi, không hề mở miệng khiêu khích.



Tôi và Diệp Vũ Lăng đứng trước một cánh cửa, sau đó đồng thời đập lên cửa một chưởng, cửa đá phát ra một tiếng vang lớn, từ từ mở ra.



Hai chúng tôi đều có chút kinh ngạc, theo lý thuyết, cửa mộ đóng lâu như vậy, lần đầu tiên mở ra, nhất định sẽ có tro bụi cát đá linh tinh rơi xuống, nhưng cánh cửa này lại rất sạch sẽ.



Điều này cho thấy, gần đây đã từng có người vào trong mộ.



Quỷ khí trong mộ rất nồng nặc, Diệp Vũ Lăng giơ bật lửa lên, thình lình chúng tôi nhìn thấy một cỗ quan tài gỗ lim, còn là mạ vàng, bên trên điêu khắc hoa văn tinh mỹ, trên hoa văn nạm vàng, bị ánh sáng chiếu rọi, rực rỡ lung linh, đặc biệt xinh đẹp.



Nhưng chúng tôi cũng không có tâm tư tán thưởng quan tài thủ công tinh mỹ đó, tất cả ánh mắt đều dừng ở thi thể bên cạnh quan tài.



Đó là xác chết của giáo sư, cổ ông ta bị cắn nát nhừ, làn da trắng bệch đến đáng sợ, máu cả người đều bị hút hết, biểu cảm trên mặt méo mó đáng sợ, dường như trước khi chết đã thấy được hình ảnh cực kỳ khủng khiếp.



“Kỳ quái.” Diệp Vũ Hoàng vẫn luôn không nói gì bỗng nhiên nói, “Từ góc độ nhà mồ và quan tài nhìn xem, chủ nhân của ngôi mộ này chắc hẳn là quan lại quyền quý, nhưng nhà mồ đến một vật chôn theo cũng đều không có.”



Chúng tôi hơi sửng sốt, nói cũng đúng, nhà mồ này quá trống trơn, cũng chỉ dư lại một ít bình gốm hư hỏng, không hề giá trị.



“Khương Lăng, cô xem.” Diệp Vũ Lăng giơ bật lửa lên cao, ánh sáng của dầu cá lập tức chiếu sáng toàn bộ nhà mồ.



Vách tường xung quanh nhà mồ đều có bích hoạ, nhưng tất cả đều bị phá hủy, hơn nữa là bị phá hỏng hoàn toàn, là bị người nào đó xé toàn bộ xuống, sau đó, trên nóc nhà mồ, cắm vài lá cờ nhỏ, tạo thành một hình dạng trận pháp quái dị, toàn bộ âm khí mãnh liệt trong nhà mồ đều bị trận pháp kia tập hợp, ngưng tụ trong trung tâm trận pháp, sau đó dừng bên trên quan tài.



Quỷ khí mãnh liệt đó, chính là phát ra từ trong quan tài.



“Đó là chữ Nhật Quốc.” Diệp Vũ Kỳ cao giọng nói.



Những phù văn bên trên lá cờ nhỏ đó, nhìn có vẻ đích xác như là chữ Nhật Quốc, và ở giữa trận pháp kia, rõ ràng cũng là chữ Nhật Quốc.



Âm dương sư Nhật Quốc đã từng vào đây sao?



Đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm giác được thứ trong quan tài kia động đậy, một cảm giác nguy hiểm chưa từng có bao trùm lấy, sắc mặt tôi thay đổi, lớn tiếng nói: “Mau, mau lùi ra ngoài!”



Lời còn chưa dứt, liền thấy nắp quan tài nặng nề mở ra một vết nứt, một bàn tay trắng bệch nhợt nhạt vươn ra từ vết nứt.



“Mau, phong ấn cái tay kia!” Tôi cao giọng nói.



Hai tay Diệp Vũ Lăng vung lên, vô số sợi trói hồn bắn ra từ trong tay áo, trùng trùng điệp điệp quấn lên cánh tay đó, một trong số đó quấn lên ngón áp út, ngón áp út liên thông trái tim, lấy sợi trói hồn phong ấn ngón áp út, có thể tạm thời phong ấn thi thể bên trong.



Tôi rút ra một lá bùa từ trong túi, ném về phía quan tài, bùa chú lên tới giữa không trung, bên trên phát ra một tầng ánh sáng màu vàng.



“Đại cực trấn tà phù?” Diệp Vũ Kỳ và Diệp Vũ Hoàng đều lộ ra biểu cảm không dám tin, đến cả Diệp Vũ Lăng cũng dùng ánh mắt quỷ dị nhìn tôi.



Trong phút chốc, đại cực trấn tà phù quang phát ra ánh sáng cực mạnh, nhẹ nhàng bay về phía nắp quan tài rồi hạ xuống, dán trên nắp quan tài.



Lá bùa này nhìn có vẻ là nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng đối với quan tài mà nói, lại giống như thái sơn ép xuống, vô cùng nặng.



Chính vào giây phút nó rơi xuống, một tiếng vang ầm, hung hăng đẩy nắp quan tài trở về tại chỗ, trong quan tài phát ra một tiếng rống giận trầm thấp Có vẻ thi thể kia bị thương rất nặng, không ngừng giãy giụa thịch thịch bên trong, đập nắp quan tài đùng đùng, nhưng như thế nào cũng không thể mở được nắp quan tài ra.



Sắc mặt tôi nghiêm trọng nói với Diệp Vũ Lăng: “Thi thể bên trong không phải cương thi, mà là hoạt thi, có lẽ là bị âm dương sư Nhật Quốc cố ý nuôi thành dáng vẻ này, hơn nữa rất nhanh sẽ bước vào giai đoạn thành la sát, một khi nó trở thành la sát, đừng nói là chúng ta, chính là toàn bộ thành phố Tây An, đều phải trăm họ lầm than.”



“La sát?” Nghe thấy từ này, tất cả ba anh em nhà họ Diệp đều thay đổi sắc mặt.



La sát, là con quỷ ăn thịt người hút máu, có thể bay lên trời trốn xuống đất, pháp lực phi phàm, là con quỷ hung bạo đáng sợ.