Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Phó Thiếu

Chương 18




 

Phó Nam Đình cúi đầu nhìn menu lạnh nhạt nói :" Chương 18

Phótách cafe đen"

 

Cô gật đầu rồi cầm lấy menu rời đi, Phó Nam Đình lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay.

 

Tề Phong điềm tĩnh đi ngang quầy gọi ly cafe rồi mới đi lại ngồi vào bàn, anh đưa tài liệu lên bàn nói:" Đã là thứ cậu cần"

 

Phó Nam Đình từ từ mở phong bì ra, anh không vội xem mà đợi Kỷ Ngọc mang cafe rời đi mới cẩn thận lấy ra xem..

 

Tề Phong nhìn sắc mặt của anh khó coi lại hỏi:" sao vậy?"

 

Phó Nam Đình ngước mặt nhìn Tề Phong, lạnh nhạt nói :" cậu chắc chắn những thông tin này chính xác "

 

Tề Phong phức tạp nhìn thái độ của anh nói:" anh hai, những thứ này chính tay tôi điều tra đấy, anh nghĩ sao?"

 

Phó Nam Đình gật đầu rồi bỏ sấp giấy vào phong bì, hài lòng nói:" được rồi, bây giờ việc cần làm là phải làm thế nào xác nhận chính xác con bé chính là con tôi"

 

Tề Phong :" rất đơn giản mà, cậu ở cùng con bé thì tranh thủ lấy vài cọng tóc làm giám định là xong"

 

Phó Nam Đình:" tôi cần cậu nói"

 

Tề Phong :" chứ cậu đang lo lắng chuyện gì"

 

Phó Nam Đình:" không có gì "

 

Tề Phong muốn nói gì đó với anh nhưng thấy điện thoại đang rung trên bàn thì nhíu mày nhận cuộc gọi.

 

Tề Phong:" được tôi biết rồi"



 

Tề Phong nhíu mày nhìn Phó Nam Đình nói:" Công ty xảy ra chuyện rồi"

 

Phó Nam Đình :" chuyện gì"

 

Tề Phong :" có người muốn chiếm cái ghế của cậu đang náo loạn ở công ty, cần cậu về xử lý"

 

Phó Nam Đình trầm mặc gõ ngón tay trên bàn suy nghĩ, anh nhếch môi nói :" đặt vé máy bay chuyến gần nhất, tôi lập tức quay về xem kẻ nào lại lớn gan như vậy"

 

Tề Phong gật đầu cầm điện thoại đi ra ngoài gọi điện thoại, anh đứng dậy đi lại quầy .

 

Cô đang cúi đầu tính sổ sách, lại có người che mất ánh sáng cô ngước mặt nhìn người đối diện, nói:" anh có chuyện gì "

 

Phó Nam Đình đưa thẻ để trên kệ nhìn cô lạnh nhạt nói :" tôi thanh toán khoảng còn lại cho cô, tôi phải quay về rồi"

 

Cô bình thản nói:" à không cần đâu, anh cầm về đi, số tiền lần trước anh đưa khá nhiều rồi với cả anh chỉ ở lại nhà tôi có một đêm thôi "

 

Phó Nam Đình :" Tôi đưa cô rồi, nếu cô không cần có thể vứt đi,"

 

Cô ngạc nhiên trước thái độ coi tiền như rác của anh, cô gật đầu nói :"  cảm ơn, không ai chê tiền nhiều cả"

 

Phó Nam Đình hài lòng đút tay vào túi quay người rời đi, cô lên tiếng hỏi:" anh đi liền sao"

 

Phó Nam Đình đứng lại quay đầu nhìn cô:" đúng vậy, tôi có việc gấp phải quay về"

 

Cô gật đầu nói anh đợi một chút, cô đi lấy cái túi nhỏ lấy vài cái bánh gói lại, mang đến trước mặt anh:" anh mang vài cái bánh về đi, dọc đường đói có thể anh lót bụng"

 

Phó Nam Đình nhíu mày nhìn túi giấy màu hồng nhạt trước mặt,, anh  lắc đầu nói :" tôi không thích ăn đồ ngọt, "

 



Cô kiên quyết không rút tay lại, cười nhẹ nói :" bánh này không ngọt lắm rất phù hợp với anh, cầm lấy đi"

 

Phó Nam Đình thấy cô nói như vậy không tiện từ chối nữa đành cầm lấy :" cảm ơn, không cón gì nữa tôi đi đây"

 

Cô gật đầu tiễn anh ra cửa, Tề Phong thấy anh đi ra thì mở cửa sau đứng đợi anh. Anh ngồi vào xe phức tạp nhìn người con gái vừa quay lưng đi vào.

 

Tề Phong ra lệnh cho tài xế lái xe đến sân bay, Tề Phong ngồi phía sau cùng anh nhìn thấy túi bánh ngọt liền nói:" cậu mua bánh ngọt sao"

 

Phó Nam Đình lắc đầu nói :" cô ấy tặng "

 

Anh thấy bàn tay đang định cầm túi bánh anh nhanh tay cầm về hướng khác, anh nhíu mày nhìn người bên cạnh.

 

Tề Phong thắc mắc nhìn động tác của anh liền hỏi:" sao vậy, cậu cũng không ăn đồ ngọt thì để tôi ăn, đúng lúc tôi chưa ăn sáng"

 

Ph lạnh lùng nói :" tôi có nói cho cậu ăn sao, chưa ăn sáng không biết đi mua đồ ăn sao"

 

Tề Phong há hốc mồm nhìn anh:" Phó Thiếu, cậu thay đổi rồi"

 

Phó Nam Đình bình tĩnh mở túi bánh lấy cái bánh ra từ từ ăn, lạnh lùng nói :" có sao"

 

Tề Phong "hừ" một tiếng không thèm nhìn anh nữa quay đầu nhìn ra cửa sổ.

 

Phó Nam Đình ăn được một miếng nhìn chằm chằm cái bánh trên tay quả thật không ngọt gắt lại còn có vị hơi đắng nhẹ rất phù hợp với anh. Anh không biết tay nghề làm bánh cô lại phù hợp với khẩu vị của anh như vậy, anh vừa ăn lại không khó nhìn thấy anh đang cong môi nhìn túi bánh đang đùi.

 

Cô sau khi tiễn Phó Nam Đình đi thì liền đi vào phòng bếp chuẩn bị làm mẻ bánh đầu tiên trong ngày.

 

Cô vừa bỏ điện thoại ra khỏi túi thì thấy thông báo tin nhắn mới nhất, cô bấm vào xen thì tin nhắn của bạn thân:" Cậu có đi buổi họp lớp lần này tổ chức ở Bắc Kinh, cậu đi không?"