Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Phó Thiếu

Chương 17




 

Sau khi ăn sáng xong cô chuẩn bị lên xe thì Phó Nam Đình đứng cạnh xe nhìn cô . Cô hỏi " anh đứng đây làm gì?"

 

Phó Nam Đình gật đầu nói : " tôi muốn đến tiệm bánh , cô đưa tôi đi " nói rồi anh rất tự nhiên mở cửa xe ngồi về ngồi phụ .

 

Cô nhún vai rồi lên xe , cô vừa khởi động xe vừa nhìn anh nói : " tôi phải đưa Khả Khả đi học , lại đến bệnh viện nếu anh muốn đến tiệm nhanh thì có thể xuống xe tự bắt taxi đến tiệm trước "

 

Phó Nam Đình lắc đầu : " không cần phiền phức , tôi đi chung xe với cô "

 

Cô gật đầu : " được thôi "

 

Cô lái xe trường mẫu giáo dọc đường đi Khả Khả đều luôn nó chuyện ở trường học của bé , lâu lâu cô sẽ trả lời vài câu hỏi của bé.

 

cô đến cổng trường cô kiếm chỗ đậu xe rồi trước khi xuống xe nhìn anh nói: " anh đợi tôi một lát "

 

Phó Nam Đình gật đầu với cô rồi anh quay đầu lại phía sau nhìn Khả Khả ngồi trên ghế trẻ em , anh cong môi nói : " Khả Khả , đi học ngoan nha"

 

Khả Khả cười híp mắt nói : " dạ , tạm biệt chủ xinh đẹp "

 

Phó Nam Đình nhíu mày hỏi : " chú xinh đẹp ? "

 

Khả Khả gật đầu nói : " dạ , bởi vì chú xinh đẹp giống cháu nên cháu gọi chú là chủ xinh đẹp ạ "

 

Cô ôm bé xuống xe rồi dắt tay bé đi đến cổng trường giao cho cô giáo . Cô đứng ở cổng trường đưa tay bé con cho cô giáo đứng đợi ở cổng trường .

 

cô ngồi xổm xuống nhìn bé nói : " con đi học phải nghe lời cô giáo có biết không "

 

Cô giáo cười nhìn cô nói : " mẹ khả khả yên tâm đi ạ , bé ở trường rất nghe lời , lại rất ngoan nên chị không cần lo lắng "

 



Cô dứng dậy nhìn cô giáo gật đầu " cô giáo nói vậy tôi yên tâm rồi " .

 

Cô giáo cúi đầu nhìn Khả Khả nói : " Khả Khả chào tạm biệt mẹ đi em "

 

Khả Khả cười híp mắt giơ bàn tay bé nhỏ của mình chào tạm biệt nói : " mẹ tạm biệt"

 

Cô đứng nhìn bé con được cô giáo đi vào trường khi không nhìn thấy bé cô mới đi về phía xe.

 

Phó Nam Đình thấy cô quay đầu đi về xe thì mới nâng cửa kính lên.

 

Cô khởi động xe chạy đến bệnh viện, đi gần đến bệnh viện cô bấm điện thoại gọi điện cho Tô Nghiêm một lát xuống cổng bệnh viện lấy đồ.

 

Phó Nam Đình luôn nhìn ra cửa sổ cho đến khi thấy cổng bệnh viện phía trước anh mới quay lại nhìn cô đang loay hoay kiếm chỗ đậu xe.

 

Cô dừng xe lại bên đường ngay cổng bệnh viện, cô giơ tay ra phía sau lấy túi đồ rồi nhìn anh nói:" anh có muốn vào trong kiểm tra lại vết thương một lần nữa không? "

 

Phó Nam Đình lắc đầu :" không cần"

 

Cô gật đầu đi cầm túi đi xuống, anh nhìn cô đi về phía cổng bệnh viện thì đã có người đàn ông mặc áo blouse đang chạy ra, người đó còn bịt khẩu trang nên anh không nhìn thấy rõ mặt nhưng thấy anh ta cao hơn cô một cái đầu.

 

Cô đứng lại ở bóng mát của gốc cây cho Tô Nghiêm chạy về phía mình.

 

Tô Nghiêm chống tay hai tay xuống đầu gối thở gấp ngước đầu nhìn cô nhíu mày nói :" chị không thể gọi trước nửa tiếng sao"

 

Cô giơ túi đồ với túi đồ ăn sáng cho Tô Nghiêm nói:" cầm lấy đi, chị có thể gửi bảo vệ mang đến phòng cho em mà"

 

Tô Nghiêm đứng dậy cúi đầu nhìn cô bất đắc dĩ nói:" em muốn tự mình lấy, "

 



Cô gật đầu :' được rồi, nhớ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đó, không thể làm việc mà quên bản thân "

 

Tô Nghiêm gật đầu rồi lại nheo mắt nhìn về phía xe sau lưng cô hỏi:" tại sao trong xe chị lại có người vậy"

 

Cô quay lưng lại rồi gật đầu nói:" tiện đường  nên chị cho anh ta đi nhờ"

 

Tô Nghiêm :" à, em phải đi đây"

 

Cô nhìn Tô Nghiêm gật đầu, trước khi đi cô tiến lại chỉnh cổ áo cho cậu nói:" em không thể để ý đến vẻ bề ngoài của mình sao"

 

Tô Nghiêm lắc đầu nói :" không thể, em còn không có thời gian nghỉ ngơi lấy đâu thời gian để ý mấy thứ đó được"

 

Cô đánh nhẹ vào bả vai cậu nói:" được rồi, đi vào đi"

 

Cô quay người đi ra xe, ngồi vào xe lại cảm thấy trong xe lại lạnh hơn ở bên ngoài, cô giơ tay chỉnh điều hòa trong xe.

 

Hai người trong xe không ai nói với ai câu nào cho đến khi đến tiệm cũng không hề giao tiếp với nhau.

 

Cô đến tiệm đã thấy Kỷ Ngọc đang loay hoay mang bánh từ bếp ra để vào tủ,Cô đến phụ cô ấy một tay sẽ nhanh hơn.

 

Phó Nam Đình đi lại bàn ở trong góc ngồi xuống ,anh giơ tay xem đồng hồ bất giác nhíu mày rồi nhìn ra cửa.

 

Sau khi cô làm xong mọi thứ thì cũng đến giờ mở tiệm, cô lại mang ly nước lọc về  một phía góc của tiệm.

 

Phó Nam Đình ngước mặt nhìn người mang cốc nước ra, nhìn cô gật đầu không nói gì.

 

Cô đưa menu cho anh nói:" anh muốn uống gì"