Nhật Ký Thanh Xuân Của Hạ Lê

Chương 4: Nhảy xuống




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trans/ Edit: Yz

Beta: Noon

Mỗi ngày tôi đều muốn gặp Lâm Phong, và vẫn luôn nghĩ đến cô gái kia, chào đón lớp 11 kết thúc trong tâm trạng gập ghềnh.

Chờ kỳ nghỉ hè này qua đi, chính là lớp 12.

Trong buổi học cuối cùng, giáo viên nói: " Lớp 12 là một năm rất vất vả, hy vọng các em sẽ không làm cá muối, mà phải có ước mơ."

Chu Đồng nhếch miệng cười, hỏi tôi: " Ước mơ của cậu là gì?"

Tôi há miệng thở dốc, lắc đầu nói: " Tớ vẫn chưa biết."

Tôi thật sự không có ước mơ lớn gì, dường như hết thảy đều là từng bước mà tiến hành, làm bài tập thật tốt, làm bài thi thật tốt, nhìn người mình thích mỗi ngày, hết thảy đều là chuyện trước mắt, từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới chuyện xa hơn.

Chu Đồng từ dưới bàn rút ra một quyển tạp chí Ưu, vỗ vỗ, nói: " Ước mơ của tớ chính là ngày nào đó có thể trở thành một chuyên gia thời trang cao cấp, dẫn đầu xu hướng!"

Tôi cười nói: " Được rồi. Đến lúc đó ngàn vạn lần đừng ghét bỏ cô gái quê mùa như tớ đây."

Chu Đồng vỗ vào ngực mình, nói: " Tớ thề với lương tâm mình, tuyệt đối không ghét bỏ. A, đúng rồi, thôn nữ, vừa nãy ở dưới lầu đụng phải Lâm Phong, cậu ấy nói ngày mai đi Lạc cái gì Hương chơi, nếu chúng ta đi thì 8 giờ đến bến xe Phượng Bắc tập hợp."

" Lạc Môn Hương." Tôi nói.

Lòng tôi trầm xuống, vì cái gì lại nói với Chu Đồng, mà không nói với tôi.

Chu Đồng hỏi: " Cậu đi không? Tớ muốn đi."

Tôi nói: " Vậy đi thôi."

Lạc Môn Hương thật chất là là quê của giáo viên ngữ văn cấp 2 Lạc Việt, bên kia có núi Lạc Sơn, vì ít người đi, nên môi trường sinh thái đều rất tốt, kỳ nghỉ hè đầu tiên, Lạc Việt đã tổ chức cho các bạn học đến đó một lần.

" Vậy sau khi tan học chúng ta đi mua ít đồ ăn đi, ngày mai mang theo!" Chu Đồng tràn đầy ngữ khí mong chờ.

Ngày hôm sau lúc đến cổng trường tập hợp, nhìn thấy Bách Sơn và Lục Phong Diệc cũng ở đây.

" Oaa, mua nhiều đồ ngon như vậy sao?" Bách Sơn hi hi ha ha vừa nói vừa nhận lấy đồ ăn vặt trong tay tôi và Chu Đồng.

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: " Chocolate ngon không?"

Cậu ấy nói: " Ngon lắm ngon lắm, sau này có thể mang đến nhiều hơn."

Tôi hừ một tiếng, không thèm để ý tới cậu ta.

" Chào cậu Hạ Lê, đây là Chu Đồng nhỉ, chào cậu." Lục Phong Diệc nhẹ nhàng mỉm cười, xem ra vẫn sáng sủa, ôn hòa như ngày nào.

Nói xong Lục Phong Diệc cũng hỗ trợ cầm một ít đồ trong tay Bách Sơn.

Kỳ thật tôi từ trước tới nay không quá quen thuộc với họ, không biết phải nói cái gì, có một chút không khí không được tự nhiên xung quanh người. Nhưng Chu Đồng trái lại vốn rất thân quen, nhiệt tình cùng họ chào hỏi, nói chuyện, thêm bạn tốt.

Có phải Lâm Phong cũng đã thêm bạn tốt với Chu Đồng không?

8 giờ 15 phút, xe sắp xuất phát rồi, nhưng Lâm Phong vẫn còn chưa đến.

" Người này thật kỳ quái, kêu chúng ta tới sớm một chút, vậy mà chính mình vẫn còn chưa tới. Tớ gọi điện hỏi một chút xem cậu ta có phải bị quỷ vướng rồi hay không." Bách Sơn lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Phong.

Nói đến điện thoại, tôi lâu như vậy cũng chưa có số điện thoại của Lâm Phong, mặc dù trước kia có nghĩ đến việc hỏi cậu ấy, nhưng không biết làm thế nào mới có thể tự nhiên mà đi hỏi.

" Sao lại không có ai nhận máy! Các cậu đều thử xem." Bách Sơn giơ điện thoại lên oán giận nói.

" Số mấy? Chúng ta đều gọi thử một chút đi!" Tôi không ngờ câu này hóa ra có thể dễ dàng nói ra theo cách này.

Sau khi Bách Sơn đọc số điện thoại, tôi liền nhanh chóng gọi qua. Nhưng đều không có người nhận.

Ngay khi Bách Sơn nói rằng có nên bỏ qua Lâm Phong trực tiếp đi luôn hay không, thì bóng dáng của Lâm Phong xuất hiện đầu phố, cậu ấy cõng theo một cái ba lô lớn màu đen, to phình phình.

" Đến trễ! Không nhận điện thoại!" Bách Sơn lên trước vỗ xuống đầu Lâm Phong.

Lục Phong Diệc cũng vội vàng kéo cánh tay cậu ta, lắc đầu, nói: " Đừng làm loạn nữa, mau lên xe đi, nếu không sẽ phải đợi một tiếng cho chuyến tiếp theo đấy."

" A, gọi điện thoại sao? Điện thoại của tớ ở trong túi, đoán chừng lại quên tắt chế độ im lặng rồi." Lâm Phong mồ hôi đầy đầu buông túi xuống, móc điện thoại từ bên trong ra.

" Sao lại nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy. 137 cái này là của Chu Đồng sao?" Lâm Phong hỏi.

Chu Đồng đáp: " Đúng vậy. Của tớ!"

Lâm Phong nói: " Vậy tớ lưu xuống đây. Ách.... Chu Đồng...."

Tôi cho rằng cậu ấy kế tiếp sẽ hỏi 139 có phải của tôi hay không, nhưng sau khi lưu xong dãy số của Chu Đồng, cậu ấy lại lập tức đem điện thoại bỏ vào túi áo.

Vì sao lại không hỏi? Đã có số của tôi rồi sao? Hay bỏ sót rồi? Hay tôi vẫn chưa gọi qua sao?

Bách Sơn dẫn đầu đi lên chuyến xe đến Lạc Môn, cậu ta tìm một vị trí ngồi cạnh cửa sổ, Lục Phong Diệc cũng liền ngồi xuống ở bên cạnh.

Chu Đồng nói cô ấy thích ngồi bên cửa sổ, vì thế chúng tôi cũng tìm thấy hai chỗ ngồi liền kề cùng một hàng với Bách Sơn. Chu Đồng ngồi bên cửa sổ, tôi ngồi gần lối đi nhỏ.

Lâm Phong lên xe cuối cùng, đại khái là thấy phía trước Bách Sơn bọn họ có người lạ ngồi rồi, liền trực tiếp ngồi xuống phía trước dãy của tôi và Chu Đồng.

Xe vừa xuất phát không lâu, cả đám liền bắt đầu lung lay ngã trái ngã phải mà ngủ gà ngủ gật.

Lâm Phong thì ngược lại ngồi thẳng lưng đeo tai nghe, sáng sớm ánh bình minh xuyên qua cửa sổ xe tiến vào, dưới ánh sáng chiếu xuống, ánh sáng và bóng tối từ từ vụt qua vai cậu ấy, những sợi lông tơ nhỏ trên cổ trông thật rạng rỡ ôn nhu, dây tai nghe màu trắng chạy dài từ cổ xuống cằm, thẳng đến cái tai trắng hồng của cậu ấy.

Tôi nhìn Lâm Phong, lẳng lặng mà nhìn một hồi lâu.

" Cậu không ngủ sao?" Nhịn không được mà vỗ Lâm Phong một cái.

" Kỳ thật sáng nay tớ dậy muộn." Lâm Phong tháo tai nghe bên phải xuống cười nhẹ giọng nói: " Sao cậu không ngủ một lát?"

Tôi lắc lắc đầu: " Tớ, không buồn ngủ."

Trên thực tế tôi rất buồn ngủ, nhưng nếu ngủ rồi có phải sẽ có tướng ngủ rất khó coi, có phải sẽ ngáy, có phải sẽ nhe răng trợn mắt, có phải sẽ chảy dải hay không,...

Không thể để cậu ấy nhìn thấy tư thế ngủ xấu xí được.

" Vậy cậu muốn xem phim không?" Lâm Phong chỉ vào máy phát video có kích thước bằng một cuốn sổ nhỏ trên tay.

Tôi đã từng muốn có một cái máy phát video như vậy, đáng tiếc là quá đắt.

" Được a." Tôi nói.

Kỳ thật tôi vừa thấy bộ phim hoạt hình《 Lời thì thầm của trái tim》 của đạo diễn Kondo Yoshifumi đang chiếu trên màn ảnh, năm trước ở nhà chị họ tôi đã xem qua.

(*) Chú thích: Phim này đây mọi người!!

chapter content



" Vậy lên phía trước ngồi đi." Lâm Phong dịch sang vị trí ngồi bên cạnh, chỉ chỉ chỗ cậu vừa ngồi ý bảo tôi ngồi đó.

Nhìn Chu Đồng dựa vào cửa sổ ngủ say, tôi nhẹ nhàng gỡ bàn tay trái của cô ấy ra khỏi bụng mình, đặt ở trên ghế, tay chân nhẹ nhàng chuyển đến vị trí của Lâm Phong.

Lâm Phong vốn đã xem được 27 28 phút, sau khi chờ tôi ngồi xuống, cậu ấy lại kéo thanh tiến trình đến cuối cùng để phát lại.

Tôi nói: " Liền phát tiếp từ chỗ cậu vừa xem đi, đã xem lâu như vậy rồi."

Lâm Phong hỏi: " Cậu xem qua chưa?"

Tôi lập tức nói: " Không có không có."

" Cho nên phải xem từ đầu, bằng không sẽ không biết tình tiết phía trước." Lâm Phong vừa nói vừa đưa cho tôi một chiếc tai nghe.

Tôi giả vờ rất tò mò, khi nhìn thấy tiêu đề phim xuất hiện, nhẹ nhàng đọc tên một chút: Lời thì thầm của trái tim.

" Ừm, 耳をすませば*." Lâm Phong nói.

(*) Chú thích: Tiếng nhật 耳をすませば/ Mimi wo Sumaseba – Tên bộ phim Lời thì thầm của trái tim.

" Cậu biết nói tiếng nhật sao?" Tôi có chút kinh ngạc.

" Không không không, tớ chỉ biết một chút mà thôi." Cậu ấy nói.

Mặc dù đã xem bộ phim này, nhưng khi cùng Lâm Phong xem lại hoàn toàn là một loại cảm giác khác. Sẽ không tự giác mà mang tôi và cậu ấy nhập vào một số cảnh tượng, nếu như tôi là Shizuku, thì cậu ấy là Seiji*.

(*) Chú thích: Tên nhân vật chính trong phim Lời thì thầm của trái tim.

Phim vừa đến đoạn Shizuku nhảy xuống xe giúp Seiji đẩy xe đạp thì cũng là lúc đến Lạc Môn.

(*) Chú thích:

chapter content



Lâm Phong đưa máy phát video cho tôi, nhưng nhìn hai tay tôi trống không, túi gì cũng không có, " Cậu không mang được đúng không? Buổi chiều lúc về đưa cậu, sạc cũng sẽ đưa cho cậu, không còn bao nhiêu pin nữa rồi, cậu mang về xem đi." Nói xong cậu ấy đem máy chiếu nhét vào cặp sách.

" Cậu không xem nữa sao?" Tôi hỏi.

" Tớ đã xem qua 3 lần rồi." Tôi nói.

Tôi vẫn luôn cho rằng Lâm Phong là một chàng trai tùy tiện, không nghĩ tới cậu ấy thế nhưng lại xem bộ phim này 3 lần.

Có lẽ nội tâm của cậu ấy cũng là một người tinh tế, điều này làm cho tôi càng muốn biết thêm về cậu ấy, đến gần cậu ấy.

Chỉ có một con phố dài ở Lạc Môn Hương, mây trắng nhẹ nhàng trôi dưới bầu trời xanh, những dãy thấp được bao phủ bởi ánh nắng vàng, quần áo mỏng manh phơi ngoài ban công, một chiếc váy dâu tây dễ thương nhẹ nhàng bay trong gió.

" Các chàng trai, các cô gái!" Bách Sơn lại nháo lên, " Đi theo tớ! Bình minh liền xuất phát, giấc mơ đã thức tỉnh, lòng sẽ không sợ hãi, có một nơi, đó là quê hương hạnh phúc, gần gũi với lòng người....."

Chúng tôi xuyên qua khu phố, lại đi qua rất nhiều hẻm nhỏ, dọc theo bờ sông về hướng thượng nguồn và đi bộ dần dần vào trong núi Lạc Sơn.

Sau khi vào núi, lại trèo bộ hơn 1 tiếng đồng hồ trong rừng cây xanh ngát, cuối cùng mới đến đỉnh núi Lạc Sơn.

Chuyển qua đồi núi, tầm nhìn trước mắt lập tức trở nên mở rộng.

Liếc mắt một cái, đỉnh đầu là không trung xanh thẳm, xung quanh là đại dương cây xanh, ở giữa là cỏ dại gợn sóng xanh biếc. Gió núi lướt qua, ngọn cỏ khẽ đung đưa trong nắng, những bông hoa dại khẽ rung rinh, phản chiếu ánh sáng trắng lấp lánh. Suối Lạc Loan bên cạnh trong vắt sạch sẽ, phát ra tiếng nước chảy róc rách. Phù sa mềm mại trải dài bên bờ, lấp lánh ánh vàng.

" Oaa! Thật mát mẻ, đẹp quá đi!" Chu Đồng bên cạnh cảm thán chạy vào trong làn sóng màu xanh lục.

" Có rắn!" Bách Sơn hô to một tiếng.

Chu Đồng lập tức ngừng bước chân, thân thể đóng băng, nhìn xung quanh hô to: " A! Ở đâu! Ở đâu!"

Bách Sơn xông lên, vỗ cô ấy một cái nói: " Yên tâm đi, nếu cậu bị rắn cắn, bọn này hút độc cho cậu."

Chu Đồng phản ứng lại đây là Bách Sơn cố ý hù dọa mình, nặng nề mà đẩy cậu ta một cái, Bách Sơn thuận thế ngã xuỗng bãi cỏ, còn không quên làm bộ làm tịch mà co giật hai lần.

Lâm Phong nghiêng người sang, nhẹ nhàng nói với tôi: " Lại bắt đầu diễn sâu rồi. Đi thôi, đến cổ vũ một chút."

Ba người chúng tôi liền vây quanh Bách Sơn, gắt gao mà nhìn chằm chằm Bách Sơn, xem cậu ta có thể kiên trì bao lâu với ánh mắt nóng bỏng của chúng tôi.

Lục Phong Diệc cũng nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mà nhéo nhéo gương mặt Bách Sơn, nói: " Mau đứng lên đi, lần này diễn nhưng không tốt lắm."

Bách Sơn ngơ ngác nhìn, dưới ánh mặt trời chói chang, bốn cái đầu tròn đang bao quanh mình, trở mình một cái mà đứng dậy.

" Chu Đồng, cậu làm quen dần đi, cậu ta chính là như vậy. Trước kia lúc chơi bóng rổ, người còn chưa chạm vào cậu ta liền ngã rồi." Lâm Phong nói, " Đúng không, Bách Sơn."

" Tớ đó là ngăn ngừa va chạm gây thương tích, đã dự đoán từ trước rồi! Này không phải khá tốt sao, tớ không cần chịu đau, người khác không cần tốn tiền." Bách Sơn quay đầu lại đắc ý nói.

" Cậu đây gọi là ăn vạ—— " Lâm Phong nói.

" Vậy không bằng, giống như cậu, nhìn xem sẹo trên tay cậu, sẹo trên đầu gối...." Bách Sơn giơ tay Lâm Phong lên, chỉ chỉ đầu gối của Lâm Phong, lại vòng ra sau đầu cậu, " Còn có cục u trên đầu cậu. Hừ, cục u mất rồi, còn may chưa ngã hư đầu đứa nhóc cậu, nếu không sau này liền không cưới được vợ, nếu không thì cưới một cô vợ ngốc! Có phải không cựu lớp trưởng Hạ?"

Tôi không biết Bách Sơn vì sao đột nhiên lại hỏi mình, chỉ cảm thấy mặt bản thân nháy mắt nóng lên, cuống quýt tìm câu: " Đừng gọi Hạ lớp trưởng...Hạ lớp trưởng nữa. Kỳ cục."

" Tớ thấy cậu hiện tại đã là một tên ngốc rồi." Lâm Phong vừa nói vừa đi đánh cậu ta.

Lăn lộn một buổi sáng mọi người vừa mệt vừa đói, rất nhanh tìm được một chỗ bên bờ sông đặt đồ ăn nhẹ đã chuẩn bị xuống.

Không ngờ sau khi Lâm Phong nhét hai miếng bánh mì vào miệng, liền mở cái balo phình phình kia của cậu ra, từ trong cặp lấy ra một cái nồi nhỏ, một cây dao gọt hoa quả, một gói muối, một ít ly chén giấy, vậy mà còn có một chai cocacola to.

" Lâm Phong, đây là phiên bản cao cấp của sinh tồn nơi hoang dã sao?" Bách Sơn cười hì hì vừa nói vừa mở nắp chai coca.

Lâm Phong đánh một cái vào tay Bách Sơn, nói: " Tớ nói với các cậu, cá của vùng hoang dã đặc biệt thơm ngon. Không bằng bắt hai con nếm thử?" Lâm Phong chỉ ra sông.

" Quá được! Đi! Đi bắt cá! Nhân loại chúng ta thật không dễ dàng trèo lên đỉnh chuỗi thức ăn, không có thịt làm sao đáng giá với mấy triệu năm nổ lực chứ!" Bách Sơn đã cởi giày và tất chạy xuống suối.

" Vậy Chu Đồng hai người chúng ta đi tìm ít củi khô ở sau rừng." Lục Phong Diệc còn nói: " Ba người các cậu bắt nhiều cá một chút!"

Tôi cũng cùng Lâm Phong, Bách Sơn xuống nước, ánh nắng giữa trưa chiếu xuống đầu, mắt nhìn chằm chằm, nín thở, di chuyển chậm rãi, cẩn thận tìm kiếm cá ở vùng nước nông.

Cá lớn thì không thấy, chỉ tìm thấy một ít dấu vết cá diếc nhỏ gần những bụi cỏ nước trôi dạt vào bờ, tôi nhẹ nhàng tiến lại gần cuối xuống đưa tay định bắt lấy, thế nhưng lại va phải đầu Lâm Phong, con cá đột ngột chui vào bụi cỏ nước rồi biến mất.

Tôi cùng Lâm Phong thoáng nhìn nhau vài giây, lập tức cúi đầu xuống, muốn tìm thứ gì đó để phá tan bầu không khí khó xử, " Cậu biết người xưa nói rằng ' Nước quá trong thì không có cá'* không?"

(*) Nguyên văn 水至清则无鱼/ shuǐ zhì qīng zé wú yú – Thành ngữ 水至清则无鱼,人至察则无徒/ shuǐ zhì qīng zé wú yú, rén zhì chá zé wú tú. Nghĩa là nước quá trong thì không có cá, người xét nét quá thì không ai gần. Đây là câu thành ngữ được bắt nguồn từ "Hán thư – Đông Phương Sóc truyện". Ý nói rằng nước mà sạch quá thì cá không thể nào sinh tồn được, người mà yêu cầu người khác nghiêm khắc quá thì cũng không ai có thể làm bạn.

" Tớ biết câu tiếp theo là 'người quá khiêm tốn thì sẽ bất khả chiến bại'*." Lâm Phong nói.

(*) Nguyên văn 人至贱则无敌/ Rén zhì jiàn zé wúdí.

" Là ' người xét nét quá thì không ai gần'!" Bách Sơn đôi tay hứng đầy nước hất về phía Lâm Phong.

" Không hổ danh là người hâm mộ của đại thần nghệ thuật tự do đầu tiên, cậu đây là mưa dầm thấm lâu*, trở thành người có văn hóa rồi hả." Lâm Phong vừa nói vừa khom người xuống hất nước đáp lại Bách Sơn.

(*) Nguyên văn 耳濡目染/ Ěr rú mù rǎn - Mưa dầm thấm lâu thể hiện ѕự cố gắng trong 1 thời gian dài cho một ᴠiệc gì đó, ᴠà ѕự cố gắng nỗ lực không ngừng nghỉ đó ѕẽ nhận được kết quả tốt đẹp.

Hai người một đến một đi liền đánh thành một trận chiến nước, bọt nước ở trên không trung vỡ ra.

Lâm Phong đột nhiên chuyển mình, đứng trước mặt tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn Lâm Phong đang đứng trước mặt mình, không biết cậu ấy chỉ là vô tình vừa hay đứng trước mặt tôi, hay là cố ý cản nước cho tôi, nếu là vế sau thì thật tốt.

Lâm Phong và Bách Sơn chơi ngày càng máu hơn, quần áo và tóc đều ướt đẫm.

Tôi kéo áo Lâm Phong: " Lâm Phong, đình chiến đi, đợi lát nữa củi mà Chu Đồng bọn họ nhặt về chỉ có thể đun nước sôi thôi."

Lâm Phong đang nghiêng đầu nghe tôi nói, " Bụp——" Một đám nước lại bay đến đập lên mặt cậu, chảy trên gò má, những giọt nước li ti động lại trên hàng mi dài của cậu.

Thì ra, lông mi của cậu ấy lại dài như thế, so với tôi còn dài hơn?

Tôi không nhịn được dùng ngón trỏ vuốt lông mi của mình một cái.

" Đình chiến đình chiến! Bắt cá! Bắt cá! Nếu không đợi lát nữa cậu đi mà uống nước sôi!" Lâm Phong hét to với Bách Sơn.

Sau khi Chu Đồng và Lục Phong Diệc ôm một đống củi khô trở về, nhìn 6 con cá diếc nhỏ trong nồi, nói: " Lâu như vậy mà các cậu chỉ bắt được có mấy con các nhỏ như vậy hả?!"

" Một người một con thì vẫn còn dư một con mà." Bách Sơn nói.

" Đúng vậy. Không thể bắt quá nhiều, chúng ta phải bảo vệ môi trường sinh thái, không thể đánh bắt quá nhiều." Lâm Phong gật đầu nói.

" Ha—Ha—" Chu Đồng không hề tin lời của bọn họ, nhưng cũng không thể làm gì được.

Nước canh cá dần dần chuyển sang màu trắng sửa, Lâm Phong đổ một ít muối vào.

" Cậu không mang theo ít gừng, tỏi gì đó hả?" Bách Sơn dùng đôi đũa gỗ chỉ chỉ vào Lâm Phong.

" Cậu thì hiểu cái gì? Những nguyên liệu cao cấp nhất thường yêu cầu những gia vị đơn giản nhất." Lâm Phong nói.

Sau khi nấu canh cá xong, mỗi người được chia một con cá, còn lại một con trong nồi.

Lâm Phong nhanh chóng bỏ cá vào trong chén của tôi, nói với mọi người: " Mọi người nhìn xem cậu ấy gầy như con khỉ núi, cần phải ăn nhiều một chút!"

" Ừm, Hạ Lê, cậu ăn nhiều một chút, nếu không lại ngất xỉu giống như hồi cấp 2, trên núi này không cách nào tìm được bác sĩ đâu." Lục Phong Diệc cũng nói tiếp.

Tôi cảm thấy có chút không tự nhiên, nhưng mức độ hạnh phúc nhiều hơn mức độ không tự nhiên.

Sau khi uống xong canh cá, chúng tôi lại xuống sông muốn đi nhặt vài viên đá đẹp mang về nhà.

Dưới sông có một viên đá hình trái tim màu nâu đỏ, không hiểu sao tôi bỗng nhiên muốn nhặt viên đá " sến súa" này lên, tôi vừa nhặt lên, lại dẫm phải một hòn đá trơn, tôi lung lay khoảng vài giây, cuối cùng cũng đã cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, không đến nỗi té nhào xuống nước khiến mình trở thành trò cười.

Nhưng không, vẫn là bị trẹo chân.

Lâm Phong nhận thấy sự kỳ lạ của tôi, bước từng bước lên mặt nước đến hỏi tôi: " Sao vậy?"

Tôi cúi đầu nhìn xuống chân của mình, nói: " Trẹo...trẹo chân rồi."

" Nào, lên đi, tớ cõng cậu đi lên." Lâm Phong khom người xuống vỗ vỗ vào lưng mình.

Tôi nhìn những người khác, liên tục nói: " Không cần, không cần, mượn cánh tay của cậu dùng một chút là được rồi."

Đỡ cánh tay của cậu ấy nhảy trở lại bờ bằng một chân, chúng tôi tìm thấy tảng đá nhỏ dưới bóng râm cây ngồi xuống. Tôi xoa xoa mắt cá chân một hồi, cảm thấy không còn đau nữa, nhưng Lâm Phong nói tạm thời không nên cử động, nghỉ ngơi một lát, cho nên hai người liền ngồi như vậy thêm một lúc.

Làn gió nhẹ lướt qua rừng thông xanh phía sau, lá cây xào xạc, tỏa ra từng đoạn hương thơm.

Thì ra mùi của cây thông thơm như thế.

Tôi nhìn bầu trời xanh bát ngát, một chú chim trắng bay lượn vòng quanh.

" Oa, nhìn kìa, trông giống như một con quái vật nhỏ vậy." Tôi chỉ vào đám mây trắng không lồ trên bầu trời xanh.

Lâm Phong nói: " Đúng vậy, còn có máy bay nữa."

Một chiếc máy bay nhỏ màu trắng bay vào đám mây, phía sau kéo theo vệt mây bay vừa trắng vừa dài.

Thì ra, máy bay nhỏ ở trên cao, vậy mà cũng đẹp như thế, trước đây tôi không hề nhận ra.

Mặt trời dần dần nghiêng về phía bên kia, ánh sáng chói lóa dần dịu đi, cho đến khi biến thành mặt trời đỏ mà mắt người có thể nhìn vào.

" Chúng ta đừng đi đường núi nữa, mà đi đường thủy về đi!" Bách Sơn đề nghị.

" Cậu là muốn leo trở về từ con sông cạn này hả?" Chu Đồng nói.

" Các cậu thấy hai bên có rất nhiều đá chứ, có thể trực tiếp đi, đồ ngốc." Bách Sơn chỉ chỉ tay nói.

" Tớ cũng cảm thấy có thể, liền trực tiếp đi dọc theo bờ sông, đi bộ theo đường bộ lại đi bộ theo đường thủy cũng thú vị." Lục Phong Diệc cũng nói.

Lúc đầu tương đối thuận lợi, dẫm lên nhưng viên sỏi trắng xám, mọi người nói cười rôm rả dọc đường. Nhưng càng đi xuống càng khó đi, có tảng đá lớn cao gần một tầng nằm đè lên cát sông chắn ngang đường.

Chúng tôi lại từ từ leo lên, lại leo xuống.

Người đầu tiên nhảy xuống là Bách Sơn, nhưng khi nhảy xuống một chân đã dẫm vào trong nước.

" Fuck!" Cậu ta chửi thề, cởi giày thể thao màu trắng cùng tất, đổ hết nước bên trong ra.

" Rất tốt. Mọi người nhìn xem, Bách Sơn vừa thị phạm sai, mọi người đừng học theo cậu ấy, đừng nhảy vào trong nước!" Lâm Phong vừa nói vừa chuyển vị trí của mình một chút, liền dứt khoát nhảy xuống, đứng nhìn chúng tôi ở bên trên.

Lục Phong Diệc cũng chuyển vị trí một chút, nhẹ nhàng nhảy xuống, nhưng sau khi cậu ấy nhảy xuống, liền trực tiếp đi đến bên cạnh Bách Sơn, hỏi cậu ấy có ổn không.

Sau đó Chu Đồng cũng nhảy theo.

Để lại tôi một mình cẩn thận di chuyển đến vị trí thấp nhất, ngồi trên tảng đá, ngập ngừng chuẩn bị nhảy xuống.

Lâm Phong tiến lên trước vài bước, mở rộng vòng tay, nói: " Đừng sợ. Tớ sẽ đỡ được cậu."

Tôi trước tiên là giật mình, sau đó tràn ngập niềm vui.

Nhưng ngại bị Chu Đồng và những người khác nhìn thấy, vẫn là từ chối, cũng không biết đột nhiên lấy dũng khí từ đây, đột ngột liền nhảy xuống.

Khi chúng tôi muốn tiếp tục gấp rút lên đường, Lục Phong lại nói đợi một lát. Cậu ấy đi đến bờ sông, kéo một ít dây mây cùng nhánh cây lại đây.

" Cậu muốn cõng Bách Sơn đi hả?" Chu Đồng kinh ngạc nói.

Lục Phong Diệc dừng lại, nhưng cậu lập tức phản ứng lại: " Tớ sẽ làm cho cậu ấy một chiếc giày. Không thể cứ đi chân đất suốt, lại càng khó bị trầy xước trên đường."

Bách Sơn đứng dậy nắm chặt tay lục Phong Diệc, mỉm cười nói: " Bạn tốt, Cậu làm xấu thế nào tớ cũng sẽ không ghét bỏ."

Lục Phong Diệc chưa từng làm qua loại công việc này, phải mất một khoảng thời gian để làm một chiếc " dép mây".

" Này.....Cậu có muốn đi tất của rớ không? Cái này có lẽ sẽ cộm chân." Lục Phong Diệc lại ấp úng nói nhỏ.

" Ai nha, cậu ta là một tên đàn ông to lớn thô kệch, đâu có yếu ớt như vậy." Lâm Phong cười nói.

" Hừ!" Bạch Sơn khịt mũi liếc trắng mắt nhìn Lâm Phong một cái, nói: " Nhìn xem, cùng là bạn bè, có vài người rất quan tâm, có người lại rất lạnh lùng!" Cậu tiếp tục nói với Lâm Phong: " Có điều, tớ thật sự không cần tất gì cả, không sao."

Vì vậy Bách Sơn mang đôi giày thủ công tự nhiên do Lục Phong Diệc làm tiếp tục lên đường với chúng tôi. Đi được một hồi, đường thủy thật sự không đi được nữa, bất quá vẫn đi hướng đường núi để xuống.

" Cũng may chúng ta có giày của bạ học Lục Phong Diệc, bằng không bây giờ đã bị đâm vào lòng bàn chân rồi." Bách Sơn thở dài ngao ngán.

Đến trên trấn, mặt lặn chỉ còn ánh sáng mờ nhạt của bầu trời.

Chúng tôi cuối cùng cũng bắt được chuyến tàu cuối cùng.

Lúc giải tán, Lâm Phong đưa cho tôi máy phát video. Tôi cẩn thận ôm máy phát video về nhà, câu nói kia cứ văng vẳng trong đầu: Đừng sợ. Tớ sẽ đỡ được cậu.

HẾT CHƯƠNG 4.