Nhật Ký Thanh Xuân Của Hạ Lê

Chương 3: Tâm tư nhỏ của tôi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trans/ Edit: Yz

Beta: Noon

Tháng 12, CLB bóng rổ của Lâm Phong bắt đầu tổ chức tập luyện ban đêm, chúng tôi liền rất ít gặp nhau.

Nhưng khi tôi một mình trên đường về nhà, hình dáng của cậu thế mà ngày càng in sâu vào trong tâm trí của tôi.

Dáng vẻ nhảy cao dưới bầu trời xanh, dáng vẻ đang chạy bộ trên sân tập màu đỏ, dáng vẻ tươi cười dưới ánh mặt trời, dáng vẻ ném bóng vào rổ, thậm chí còn nhớ tới những đường trắng bán nguyệt* trên ngón tay của cậu khi đang cầm bóng.

(*) Chú thích: Phần bán nguyệt trên ngón tay đây nhé, cho ai chưa biết đây.

chapter content



Hồi ức đôi lúc so với thực tế càng cụ thể hơn, một số chi tiết chưa từng để ý đến, vậy mà lại xuất hiện trong trí nhớ.

Thời gian nhẹ nhàng vụng trộm thay đổi ký ức, so với thực tế càng đẹp hơn một chút, như thể được phủ lên một tầng mây hồng phấn.

Cứ như vậy, dần dần, dường như trừ việc đọc sách ra, trong cuộc sống của tôi lại có thêm một chuyện nữa.

Tôi bắt đầu mong đợi lần gặp gỡ tiếp theo với Lâm Phong.

Sáng sớm hôm nay, tôi mở mắt, cầm lấy điện thoại xem, mới hơn 4 giờ, lại trằn trọc một hồi, cuối cùng vẫn không ngủ tiếp được.

Lăn lộn trong chốc lát, tôi vẫn quyết định rời giường, thu dọn tốt rồi ra ngoài nhìn thời gian, hơn 6 giờ 30, so với bình thường sớm hơn khoảng 20 phút.

Không khí bên ngoài lành lạnh, ngọn gió đầu đông nghênh ngang phả vào trước mặt, những mảnh lá ngô đồng* vàng nâu rải rác trên mặt đất.

(*) Chú thích:

chapter content



Tôi đi đến cửa tiệm ngày thường hay mua bữa sáng, nói: " Ông chủ, bánh bao được chưa ạ?"

Ông chủ vừa nói được rồi vừa mở lồng hấp ra. Tôi nhìn thấy bánh hoa quế* còn đang bốc hơi bên trong.

(*) Chú thích: Bánh hoa quế/ 桂花糕 là một loại bánh ngọt truyền thống của Trung Quốc, được làm từ bột nếp, mật quế hoa, kỷ tử và đường phèn. Bánh có nhiều dạng, hương vị ngọt nhẹ. Tương truyền rằng nếu ăn món bánh này thường xuyên sẽ giúp cơ thể tỏa hương thơm quyến rũ, là một món ăn vặt phổ biến ở các gánh hàng rong.

chapter content



" Lấy cho cháu một cái bánh hoa quế ạ." Tôi nói.

Tôi ghét ăn bánh hoa quế, những món ăn làm từ gạo nếp như bánh xốp, luôn cảm thấy chúng quá ngọt. Nhưng lúc cấp 2 thường nhìn thấy Lâm Phong mua bánh hoa quế ăn, lần này không biết thế nào, cũng muốn nếm thử.

Ở trên đường cắn từng miếng bánh hoa quế, mùi vị bánh nồng đậm, say say.

Vừa từ hầm chui ra tới không lâu, liền nghe được có người ở phía sau gọi tôi, là âm thanh quen thuộc.

" Lâm... Lâm Phong." Tôi lập tức mở điện thoại ra nhìn thoáng qua thời gian, 6 giờ 52 phút.

Tôi nói: " Cậu bình thường đều đi giờ này sao?"

Cậu ấy nói: " Đúng vậy."

Tôi nói: " Hơi sớm nhỉ, tiết tự học buổi sáng lúc 7 giờ 20."

Cậu ấy nói: " Tớ muốn đến quán mì bà Sáu ăn. Cùng đi chứ?"

Tôi nói: " Không ăn. Tớ đã ăn bánh hoa quế rồi."

Cậu nói: " Bánh hoa quế a! Trước kia thích ăn, bây giờ buổi sáng thích ăn mặn, không thích ăn đồ ngọt nữa."

Tôi cúi đầu bước từng bước, chỉ chăm nhìn vào những viên gạch xám cũ trên mặt đất.

" Lê Lê!"

Ngẩng đầu nhìn, Chu Đồng hai tay nắm lấy dây đeo cặp chạy về hướng chúng tôi.

Cô ấy hào phóng chào hỏi: " Chào cậu, Lâm Phong."

Tôi hỏi Chu Đồng: " Sao cậu lại từ chỗ đó đi ra?"

Chu Đồng nói: " Aii, đừng nói nữa, mẹ tớ phải ngồi xe bên này đi công tác, cư nhiên phải đi tiễn bà ấy, sáng sớm liền lấy chăn ra khỏi người tớ, làm đông cứng hết cả lên. Mà sao hôm nay cậu cũng đi sớm vậy?"

" A, tớ.... bài tập số học đêm qua chưa viết xong, tranh thủ đến lớp học sớm một chút."

Tôi có thể cảm giác được chính mình mỗi khi nói dối, ánh mắt luôn lay động, không thể sửa được.

Lúc đến quán mì của bà Sáu, Lâm Phong bảo chúng tôi đi trước.

" Đi đi đi, cùng ăn sáng đi, tớ cũng chưa ăn." Chu Đồng vừa nói vừa kéo tay tôi vào trong quán.

" Tớ đã ăn sáng rồi." Tôi nói.

" A phải rồi, cậu còn muốn đến lớp học sớm chút để làm bài tập. Vậy lát nữa gặp." Chu Đồng buông tay tôi ra, chạy chậm vào trong quán, ngồi xuống đối diện Lâm Phong.

Trong lòng đột nhiên có chút hối hận, tạo sao không nói dối thêm một lần nữa, liền nói tôi cũng chưa ăn sáng.

Sau khi dừng lại vài giây ngắn ngủi, tôi một mình đi đến trường học. Nhưng tôi vẫn nhớ kỹ thời gian 6 giờ 52 phút này.

Thứ ba, thứ tư, thứ năm, tôi mỗi ngày đều sẽ dậy sớm 20 phút. Canh khoảng thời gian 6 giờ 52 phút này mà xuất hiện ở đầu kia của hầm chui.

Đôi khi có thể tình cờ gặp Lâm Phong, đôi khi cũng không gặp được.

Mỗi khi nhìn thấy, Lâm Phong đều sẽ nói: " Hello~ Thật trùng hợp."

Điều cậu ấy không biết là, cậu ấy cho rằng chỉ trùng hợp, đều là do tôi cố ý làm ra.

Sau khi gặp nhau tôi đều sẽ cùng Lâm Phong đi ăn mì.

Khi tôi ăn mì cùng Lâm Phong, mỗi lần lần nhấc đũa lên luôn nhẹ nhàng húp mì một ngụm dài đến hết, vì tôi cảm thấy cắn đứt sợi mì và bỏ đi một nửa sẽ không đượcnhã nhặn. Tôi cũng luôn nhớ rằng không thể chẹp miệng, và phải im lặng nhai.

Kỳ thật trừ buổi sáng cố ý dậy sớm ra, tôi cũng sẽ tận lực nghĩ ra cách khác để gặp Lâm Phong.

Có lúc đặc biệt chạy đến ban 9 tìm Lâm Phong mượn thẻ hội viên tiệm sách, nói rằng tôi muốn đi mua sách tham khảo, học sinh nghèo, muốn giảm giá. Kỳ thật là tôi có thẻ hội viên của tiệm sách Tuệ Minh, chỉ là muốn lúc mượn thẻ và lúc trả thẻ có thể gặp được cậu ấy 2 lần mà thôi.

Có đôi khi tay trong túi đang cầm 10 đồng, tạm thời cũng chưa muốn mua thứ gì, nhưng nhìn thấy Lâm Phong ở phía trước, liền đến mượn 10 đồng, cũng chỉ là để khi trả tiền lại được gặp cậu ấy thêm lần nữa.

Mỗi lần tiếng chuông giờ giải lao vang lên, tôi liền kéo theo Chu Đồng chạy về phía sân thể dục, các bạn học đều cho rằng tôi rất thích hoạt động chạy thể dục này do trường học tổ chức, trên thực tế toàn bộ quá trình tôi đều nhìn xung quanh, chỉ để tìm kiếm bóng dáng của Lâm Phong trongđám đông khi xếp hàng, chạy bộ..., nhìn dáng vẻ của cậu ấy trong bộ đồng phục xanh lam, nhìn cách cậu đứng thẳng khi xếp hàng, nhìn ánh mặt mời lúc 10 giờ chiếu thẳng vào khuôn mặt của cậu ấy.

......

Trăm phương ngàn kế đổi lấy cuộc gặp mặt, xác thực khiến tôi cảm thấy ngọt ngào khi nhìn thấy cậu ấy, nhưng cũng cảm nhận được sự chua xót hèn mọn.

Cho nên, nếu thật sự ngẫu nhiên gặp được, tôi đây sẽ càng vui vẻ gấp 10 lần.

Có lần tôi đi lên cầu thang, bất ngờ bị người phía sau đẩy 1 phát, khi còn chưa hết kinh hồn đã bị người kia nhanh chóng kéo trở về.

Quay đầu nhìn lại, vậy mà là khuôn mặt cười hì hì của Lâm Phong.

Vài giây ngắn ngủi đó, tôi không biết trên mặt nên là biểu tình gì. Kinh sợ vì bị đẩy? Hay tức giận vì trò đùa này? Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Phong, lại biến thành kinh hỉ.

Nhưng tôi lại ra vẻ bình tĩnh hỏi: " Cậu muốn giết tớ à?"

Cậu ngữ điệu thoải mái: " Yên tâm, tớ sẽ giữ chặt cậu."

Tôi nói: " Vậy nếu như cậu không kéo được thì sao?"

Cậu nói: " Sao có thể. Vừa rồi tớ vẫn luôn giữ chặt không buông cậu ra."

Tôi như cũ bày ra vẻ mặt ghét bỏ, không tin biểu tình của cậu. Nhưng kỳ thật nghe Lâm Phong nói xong, tôi có thể cảm giác được tim mình phảng phất biến thành một cục bông mềm mại, nhẹ nhàng, ôn nhu.

Tôi nghĩ, mình thật sự thích Lâm Phong mất rồi, vào mùa đông năm 16 tuổi ấy.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cứ dần dần, tôi xác nhận được chính là thích.

Nhưng trong tâm trí lại vang vọng tiếng cười đùa của bạn học: Ai nói thích trước, thì người đó thua.

Cho nên tôi không muốn người khác biết, cũng không muốn Lâm Phong biết. Trừ phi, Lâm Phong nói thích trước.

Mặc dù tôi luôn kiềm chế bản thân không để ý đến Lâm Phong, nhưng mà thích, thì thật khó có thể che giấu được.

Tivi trong căng tin đang phát quảng cáo Chocolate Dove*, không nhớ rõ ai đã từng nói với tôi rằng Dove có nghĩa là Do you love me.

(*) Chú thích: ở dưới là quảng cáo Chocolate Dove do Lý Dịch Phong và Angelababy đóng, mọi người có thể xem thử~

https://haokan.baidu.com/v?pd=wisenatural&vid=7787567065704991494

https://youtu.be/HdYHhlSZQVQ

chapter content



Tôi chạy đến siêu thị mua một hộp Chocolate, thật đắt, thế mà mất gần 50 đồng.

Tôi lo lắng nếu chỉ đưa Chocolate cho Lâm Phong, biết được ý nghĩa của Dove các bạn học sẽ lan truyền những tin đồn vớ vẩn. Vì vậy tôi ôm Chocolate, giả vờ nói đây là chị họ mua cho tôi, thẳng thắn chia cho Chu Đồng và các bạn học khác một ít, lại đi đến cửa ban 9, vừa vặn đụng phải Bách Sơn, liền cầm một nắm nhét cho cậu ấy, nói: " Đây, mời cậu và Lâm Phong ăn Chocolate a."

Bằng cách này, liền có thể biến sự chú ý của mình tới Lâm Phong thành một chuyện đặc biệt tự nhiên.

Nhưng mà qua mấy ngày, khi gặp phải Lâm Phong, tôi giả vờ tự nhiên, hỏi: " Thế nào, Chocolate lần trước cho cậu ngon không?"

Cậu vậy mà bày ra một bộ biểu tình hoàn toàn không biết gì, nói: " Chocolate? Cậu để ở đâu? Tớ không nhìn thấy."

Tôi nói: " Tớ bảo Bách Sơn đưa cho cậu."

Cậu nói: " Ôii, cậu đưa cho cậu ta làm gì, cậu ta mà đói lên thì cái gì cũng đều ăn, đâu còn biết quản có đưa cho tớ hay không đâu."

Tâm tư nhỏ của tôi, còn chưa truyền đến tay Lâm Phong, cứ như vậy mà bị cái đồ tham ăn Bách Sơn ăn mất rồi.

Thời gian liền bất giác đến ngày 29 tháng 12, sinh nhật Lâm Phong.

Buổi chiều sau khi tan học, tôi viện cớ nói với Chu Đồng rằng quên mang theo bài kiểm tra tiếng Anh của tối nay, phải về nhà lấy, liền không ăn cơm chiều cùng cô ấy.

Tôi tìm đến một tiệm in, đem những tấm ảnh lúc trước chụp Lâm Phong rửa ra, lại đến cửa hàng lưu niệm chọn một tập album ảnh màu giấy kraft, xếp ảnh vào từng trang một.

Lại tìm ông chủ mượn bút viết vài câu ' lừa tình', nhưng sau khi viết mấy lần trên giấy nháp, tự thấy chữ không được đẹp, viết lên sẽ làm mất đi vẻ đẹp toàn thể của album ảnh, chỉ đành từ bỏ ý tưởng này.

Buổi tối, sau khi tách ra với Chu Đồng, tôi ngồi trong tiệm KFC mà Lâm Phong nhất định phải đi qua, chẳng hiểu sao tiêu mất 7 đồng cho một lon coca, ngồi bên cạnh cửa kính sát đất trong suốt sạch sẽ, trong miệng ngậm ống hút, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Tôi đã hỏi thăm rồi, tối nay cậu ấy có luyện tập ban đêm, sẽ muộn một chút mới về.

Hơn 10 giờ 40, cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Phong ôm bóng rổ xuất hiện.

Sau khi đợi cậu ấy đi qua, tôi vội vàng ra khỏi cửa tiệm, hít vào 2 ngụm khí, dùng giọng điệu bình thường hô lên: " Lâm Phong."

Cậu ấy nhìn thấy tôi, rõ ràng có chút ngạc nhiên, nói: " Sao hôm nay về muộn vậy?"

Tôi nói: " Quên mang theo sách bài tập tiếng Anh, lại quay trở về lấy."

Sợ chính mình nói không đủ chân thật, lại tiếp tục bịa: " Sáng mai cần phải nộp bài tập lên, nếu không tớ mới không muốn về lấy đâu, không nghĩ tới lại gặp được cậu."

Cậu ấy nói: " Vậy tớ đi cùng cậu, không còn ai đi trên đường nữa rồi."

Tay tôi vuốt ve đáy cặp sách, vẫn luôn nghĩ đến làm sao để tặng quà cho cậu ấy tự nhiên hơn.

Thời gian cứ như vậy trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc liền đến dưới lầu nhà tôi.

Lâm Phong lại một mình đi vài bước, tôi mới giả vờ đột nhiên nhớ tới gì đó, hét lên với cậu: " Đúng rồi! Lâm Phong, suýt nữa quên cái này." Tôi vừa nói vừa lấy món quà được chuẩn bị từ trong cặp ra.

Cậu nhận trong tay, hỏi: " Đây là cái gì?"

Tôi rất tự nhiên nói lời đã chuẩn bị sẵn: " Đây là quà mà tớ với Chu Đồng cùng nhau chuẩn bị cho cậu, sinh nhật vui vẻ." Đặc biệt thêm tên của Chu Đồng.

Cậu ấy ngạc nhiên, nói: " Cám ơn a! Vậy xem ra sau này sinh nhật cậu tớ phải đáp lễ rồi."

Tôi nói: " Được nha. Tớ sẽ mong chờ nó."

Chưa có một năm nào, tôi mãnh liệt chờ đợi chính sinh nhật của mình đến nhanh như thế.

Cứ như vậy chịu đựng ngày qua ngày, rốt cuộc cũng đến tháng 3, bầu trời đã không còn u ám như vậy, gió cũng không còn lạnh thấu xương như vậy, chồi non trên nhánh cây lặng lẽ ló đầu ra.

Ngày 24 tháng 3, là sinh nhật 17 tuổi của tôi, hôm nay rốt cuộc cũng đến.

Sau khi kết thúc tiết học đầu tiên của buổi tối, có người nói tìm tôi.

Đến cửa lớp nhìn một chút, là một nữ sinh không hề quen biết, cao hơn tôi nửa cái đầu, nước da trắng trẻo hồng hào, đôi mắt sáng ngời như ngôi sao, cả người tràn đầy hơi thở nhiệt huyết thuần khiết.

Cô ấy đưa cho tôi một túi giấy, cười nói: " Đây là Lâm Phong đưa cho cậu, cậu ấy nói ngại qua đây, bảo tớ giúp đưa cho cậu."

Đầu tôi ngốc một chút, giọng nghẹn ngào nói cám ơn.

Không biết tôi vui nên vì Lâm Phong lần đầu tặng quà, hay nên vì người tới tặng quà là một nữ sinh mà mất mát.

Cậu ấy ngại đem đến tặng tôi, mà không ngại đưa cho cô ấy. Cho nên quan hệ của cậu với cô ấy thân thiết hơn nhiều so với quan hệ của tôi với cậu đi.

Tôi mất mát, cũng không mở túi ra trước. Thẳng đến khi về nhà mới mở túi ra thấy bên trong có một chiếc khăn quàng cổ bằng len màu caramel.

Dù trông không được tinh tế cho lắm, dù mùa đông lạnh lẽo đã qua đi, dù là cô gái hôm nay, dù là không vui, nhưng tôi vẫn không nhịn được quấn chiếc khăn quàng này quanh cổ, được ấm áp bao lấy, làm tôi luyến tiếc không tháo xuống, đến chìm vào giấc ngủ, đến khi tôi thức dậy.

HẾT CHƯƠNG 3.