Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà

Chương 5




Tan tiệc, mọi người chia làm ba đợt ra về.

Lý Dục và nữ thần của cậu ta, tôi và Chu Dương, bốn cẩu độc thân còn lại.

Sau một bữa tiệc sinh nhật, Chu Dương và Lý Dục phòng bọn họ đều đã thoát ế.

Chu Dương đưa tôi về phòng ngủ, cậy say, tôi chủ động nắm tay cậu, nhẹ nhàng đung đưa.

Chu Dương đang định bắt xe, lại bị tôi ngăn lại: "Hay là chúng ta đi dạo một chút đi. Thật ra cũng không phải quá xa."

Chu Dương hơi sững ra, gật đầu đồng ý.

Sau đó chúng tôi trơ mắt nhìn chiếc xe chở bốn người bạn cùng phòng của Chu Dương và chiếc xe chở Lý Dục đi ngược lại với nhau.

Vẻ mặt tôi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Chu Dương: "Lý Dục đi đâu vậy?"

Rõ ràng là về trường sao lại đi ngược lại.

Chu Dương cười cười, nhả ra hai chữ: "Thuê phòng."

"Con mẹ nó..."

Tôi nhịn nửa ngày mới buột ra được câu này.

Tiến độ này cũng không khỏi quá nhanh rồi...

Lúc tôi đang âm thầm cảm thán, bỗng cảm nhận được bàn tay đang nắm tay tôi của Chu Dương hơi siết chặt, sau đó trên đầu tôi vang lên giọng nói của cậu:

"Yên tâm, em sẽ không giống cậu ta."

Tôi ngẩn ra.

Lại mím môi, tôi không mặt dày nói ra lời trong lòng, giả vờ rụt rè gật đầu.

Bỏ đi.

Còn nhiều thời gian, từ từ sẽ đến lúc thôi.

Trên đường về, trên vai tôi khoác áo khoác của Chu Dương, chúng tôi tay trong tay, chậm rãi đi tới đi lui.

Yêu đương thời trẻ lúc nào cũng cực kỳ lãng mạn, dù chẳng hề làm gì, đơn giản là tay trong tay đi cùng nhau, ngẩng đầu nhìn gò má làm tôi thương nhớ bấy lâu, tim cũng đã đập loạn nhịp.

Thật tốt.



Thời gian trôi qua rất nhanh, tôi vẫn chưa cảm thấy mệt đã đi đến trước cửa trường học.

Chu Dương đưa tôi đi thẳng đến dưới lầu kí túc xá nữ.

Buông tay ra, tôi nghiêng đầu nhìn cậu: "... Chị về đây."

"Được."

Chu Dương vẫn giữ vẻ cười cười kia, ánh mắt dịu dàng.

Nhưng mà cậu chỉ "được" một chữ đơn giản, tôi không khỏi hơi thất vọng.

Miễn cưỡng cười cười, lúc tôi đang chuẩn bị lên lầu, bỗng nghe tiếng hô lên hoảng hốt của Chu Dương:

"Sao băng."

Sao băng?

Tôi gần như theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng mà bầu trời trăng sáng sao thưa, làm gì có sao băng.

Tôi vốn tưởng là cậu hoa mắt, đang lúc định cười cậu, vừa quay đầu đã thấy Chu Dương bỗng kề sát vào mặt tôi.

Bờ môi ấm áp của cậu khẽ chạm nhẹ vào môi tôi

Chu Dương khẽ cười, đáy mắt có chứa ý cười tinh nghịch trẻ con sau khi đùa xong.

Tôi ngẩn người hai giây, sau đó chê cười: "Chu Dương, chiêu này cũng quá quê mùa rồi."

Rõ ràng là đã có trong phim thần tượng 20 năm về trước.

Nhưng mà cậu lại không cho là đúng, nhẹ nhàng nhướng mày: "Chiêu cũ hay mới, dùng được đều là chiêu hay."

Được, xem như cậu nói có lý...

Tôi còn định nói tiếp, Chu Dương đã giơ tay lên xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: "Mau lên đi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Đêm nay trăng rất đẹp, lần đầu tiên tôi và Chu Dương hôn nhau, cũng là lần đầu tiên nói ngủ ngon trước mặt nhau.

Thật ra mọi người đều không đánh giá cao tình cảm giữa tôi và Chu Dương.

Nhóm bạn cùng phòng háo sắc của tôi chỉ cho là tôi ham muốn thân thể của đàn em khóa dưới, muốn vui đùa với cậu một chút mà thôi, thoải mái trăng hoa một chút.

Chuyện này có đúng không?

Ham muốn cậu là thật, nhưng mà tình cảm với cậu cũng là thật.

Nhưng mà...

Tình cảm của tôi và Chu Dương ổn định vượt xa sự tưởng tượng của mọi người, Chu Dương gần như là một bạn trai hoàn hảo, chủ động ngăn chặn tất cả mập mờ, gọi là đến ngay, dịu dàng săn sóc, dù tôi có đến tháng giận dỗi vô cớ với cậu, cậu cũng chỉ khẽ cười dỗ dành tôi.

Mãi đến khi lòng tôi mềm mại.

Nếu nói về khuyết điểm, tất nhiên cũng có, ví dụ như--

Chu Dương quá kín đáo, cẩn thận, dù đã yêu nhau nửa năm nhưng mà số lần hôn của cũng tôi đều có giới hạn.

Chu Dương đêm đó uống rượu cầm áo khoác che lên đầu tôi hôn môi, quả thật như một linh hồn khác.

Tôi rất lo lắng, ban đầu còn giả vờ rụt rè, sau đó cũng không chịu được, đơn giản chủ động tấn công.

Vậy nên một cuối tuần sau khi yêu nhau được 6 tháng, tôi cố ý hẹn Chu Dương đi xem phim khuya.



Xem phim gì không quan trọng, quan trọng là... tối nay tôi mặc đồ là váy ngắn và vớ đen ba lê mỏng.

Tôi cũng không tin là không tóm được tên hũ nút Chu Dương kia.

Tôi cố tình chọn một bộ phim điện ảnh tẻ nhạt, trừ việc trải qua một khoảng thời gian nhạt nhẽo thì còn được bao trọn rạp chiếu phim.

Quả nhiên lúc vào rạp, bên trong không có lấy một người.

Đèn rạp chiếu phim đã tắt, trên màn hình lớn hiện lên quảng cáo, Chu Dương nắm tay dẫn tôi đến vị trí ngồi.

Vừa đi được một nửa, chân tôi "vấp" một cái, miệng hô lên một tiếng, thuận tiện ngã vào lòng Chu Dương.

Chu Dương phản ứng cực nhanh, gần như theo bản năng đỡ lấy tôi.

Vậy mà lại đỡ tay.

Tôi nhíu mày, cơ thể lại nghiêng đi, sẵn đã cầm cổ tay cậu, dụi về phía trước hơn một chút, tay Chu Dương theo đà dính vào eo tôi.

Tôi ngã vào lồng ngực cậu, vừa cảm nhận được cơ thể lập tức cứng đờ của Chu Dương, vừa thương cảm lắp bắp nói:

"Chu Dương, chân chị đau..."

Tôi đã cẩn thận sắp xếp tỉ mỉ, nhưng mà tôi không đoán được kết quả.

Khoảnh khắc lòng bàn tay đỡ lấy eo tôi, tôi vẫn chưa kịp trêu chọc thêm câu nào thì tay Chu Dương đã run lên, lập tức buông lỏng tay tôi.

Hơn nửa trọng lượng cơ thể tôi đều dựa vào tay cậu, cậu nhẹ buông tay, tôi trực tiếp ngã xuống đất.

Chân tôi suýt chút nữa thật sự bị đau.

Làm gì vậy...

Có vẻ Chu Dương cũng càng hoảng sợ, lúc lấy lại tinh thần, cậu vội vàng đỡ tôi dậy: "Đàn chị, chị không sao chứ?"

Đúng đó, yêu nhau nửa năm rồi, lúc tên này căng thẳng vẫn sẽ gọi tôi là đàn chị.

Cái kiểu nghiêm túc này.

Có đôi lúc tôi thật sự rất khó có thể gộp hai tên đầu gỗ không hiểu phong tình trước mặt này với đàn em khóa dưới chủ động tấn công bá đạo hôn tôi ở quán karaoke với nhau.

Thở dài một hơi, tôi vịn tay cậu đứng dậy: "Không sao, xem phim đi."

Kế hoạch thất bại, nhưng mà phim cũng được.

Câu chuyện cảm động, trong lúc xem tôi khóc nước mắt nước mũi tèm nhem.

Vốn định mượn cơ hội dựa đầu vào lòng Chu Dương để được an ủi, sau đó sẽ tiện thể ôm ôm hôn hôn gì đó, nhưng mà khi tôi ngẩng đầu, đôi mắt mở to yêu kiều nhìn cậu--

Tên này lại móc khăn tay trong túi ra, lau nước mũi cho tôi.

Lau nước mũi!

Thật đúng không chịu nổi.

Phim chiếu xong.

Tôi cắm đầu lặng lẽ đi sau Chu Dương ra khỏi rạp chiếu phim.

Bây giờ là mười giờ hai mươi phút, kí túc xá của chúng tôi 11 giờ khóa cửa, mà trong tình huống bình thường, từ rạp chiếu phim này đón xe về trường học của chúng tôi mất gần nửa tiếng.

Nếu hơi kẹt xe chút thì ít nhất phải mất 40 phút.



Theo lý mà nói, bây giờ đã không kịp quay về trường học.

Ra khỏi rạp chiếu phim, Chu Dương vừa cúi đầu nhìn đồng hồ vừa lo lắng bắt xe.

Tôi hắng giọng, cố ý nói: "Chu Dương, chị thấy đã không kịp nữa..."

Nửa câu sau còn chưa nói xong, Chu Dương bỗng giơ tay cản một chiếc taxi lại.

"Yên tâm, đến kịp."

Nói xong, cậu nhét tôi vào taxi, bản thân cũng lập tức ngồi vào.

Tôi: "..."

Trời xanh có mắt, xe taxi rời khỏi rạp chiếu phim chưa được bao lâu thì kẹt xe.

Tôi cố ý lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, giả vờ ấm ức kéo ống tay áo Chu Dương:

"Chu Dương, hình như không còn kịp nữa, thật sự không kịp, đêm nay chúng ta tìm đại khách sạn nào đó đi..."

"Đừng lo lắng, kịp."

Nói xong, Chu Dương móc ra một tờ một trăm tệ kín đáo đưa cho tài xế: "Bác tài, chúng tôi sắp trễ, có thể nghĩ cách đi đường nào gần được không?"

Bác tài rất sảng khoái nhận tiền: "Yên tâm, đảm bảo đưa hai người về đúng giờ."

Sau đó... là một đường lái như bay, đi qua các hẻm nhỏ, đường tắt.

Cuối cùng, gần 10 giờ 50 phút, bác tài không phụ lòng dừng xe trước cổng trường.

Chu Dương rất vui vẻ, cậu hiếm khi chủ động nắm lấy tay tôi, nhanh chóng đi vào trường.

Vừa đi, tên này còn vừa nói nhỏ: "Chị cứ yên tâm, chúng ta đi nhanh một chút, năm phút là đến phòng chị rồi."

Tôi miễn cưỡng cười cười: "Được."

Trừ "được, tôi còn có thể nói gì?

Xem ra Chu Dương có vẻ thật sự rất vui, tên này bình thường sẽ bắt chước bạn cùng phòng gọi tôi là Điềm Điềm, lúc căng thẳng sẽ gọi là đàn chị, lúc hài lòng gọi là chị.

Lúc cậu mềm mại gọi tôi là chị, hơi có cảm giác như cún con dính người.

Nhưng mà, thực tế thì cậu cũng chỉ nhỏ hơn tôi nửa tuổi mà thôi