Bữa tiệc kết thúc, một bạn cùng phòng của Chu Dương đề nghị chuyển đến quán karaoke, lúc mọi người hỏi ý kiến của Chu Dương, Chu Dương gần như theo bản năng quay đầu nhìn tôi.
"Đàn chị có đi không?"
Tôi có ý đùa cậu: "Nếu như chị không đi thì sao?"
Chu Dương gật đầu: "Em cũng không đi."
Tôi không nhịn cười nổi, đánh trống lảng: "Đi thôi."
Thấy vậy Chu Dương cũng quay đầu đi, vẻ mặt bình tĩnh: "Em cũng đi."
Nhóm máy bay yểm trợ của tôi đúng lúc làm ồn: "Sặc, cảm thấy như hai người đang phơi bày tình yêu đẹp đẽ ở đây vậy."
Nhưng mà không thể không nói, sau ly rượu giao bôi kia, tôi và Chu Dương đều có cảm giác nói không thành lời.
Hay gọi là: mập mờ.
Khoảnh khắc mập mờ, cực kỳ giống tình yêu.
Rời khỏi quán cay Tứ Xuyên, mọi người cùng đến ven đường đón xe, chuẩn bị đến karaoke.
Trời dần tối, gió nổi lên càng thêm lạnh.
Tôi theo bản năng rụt bả vai, kéo chặt quần áo, một giây sau, trên vai ấm áp.
Là áo khoác của Chu Dương.
Bên trên còn có cả hơi ấm trên người cậu, và cả mùi nước hoa nhạt quen thuộc.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, Chu Dương lại không nhìn tôi mà nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói: "Khoác đi, đừng để bị cảm."
Tôi không nói gì, lặng lẽ kéo chặt áo khoác trên vai.
Chiếc xe đầu tiên là để Lý Dục- chủ nhân buổi sinh nhật đi cùng nữ thần của cậu ta và hai bạn cùng phòng khác đi trước, còn lại bốn người chúng tôi.
Rất nhanh lại có một chiếc taxi khác dừng lại.
Chu Dương và hai người bạn cùng phòng khác như đã bàn xong từ trước vậy, một người ngồi nhanh vào ghế trước, một người cúi người chui vào ghế sau.
Chu Dương liếc mắt nhìn tôi, chủ động ngồi giữa.
Phía sau có vẻ hơi chen chúc, nhất là bạn cùng phòng kia nghiêm túc ngồi đó, gần như chiếm nửa vị trí.
Còn tôi và Chu Dương bị chen lẫn nhau, dựa sát vào nhau.
Xuất phát từ sự rụt rè của nữ sinh, tôi dựa sát vào cửa xe, nhưng vào một khúc cua, đầu tôi không cẩn thận va vào cửa sổ xe, tạo nên một tiếng vang.
Không đau, nhưng hơi xấu hổ.
Bên tai có vẻ vang lên tiếng cười khẽ của Chu Dương, sau đó có vẻ như có cánh tay xuyên ra sau cổ tôi, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên cửa sổ xe.
Là cánh tay của Chu Dương.
Xe taxi đi một đường mòn, khúc này đang sửa đường, trên đường không ngừng lắc lư.
Lúc xe xóc nảy, tôi đúng lúc chạm vào tay Chu Dương một cái.
Chu Dương cau mày một cái: "Sao tay lại lạnh như vậy?"
Tôi hơi động lòng, vội vàng "ừm" một tiếng.
Vốn cho là cậu sẽ biết thời thế mà cầm tay tôi sưởi ấm, nhưng mà--
Cậu chỉ kéo áo khoác lên cho tôi: "Che áo kín vào, sắp đến rồi."
"... Được."
Tôi che giấu vẻ thất vọng của mình, sau đó lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
May là đường đi không xa, xe taxi nhanh chóng dừng trước cửa quán karaoke.
...
Trong phòng bao.
Nhóm máy bay yểm trợ cực kỳ biết điều, hai góc phòng hẻo lánh được tự động nhường cho bốn người:
Lý Dục và nữ thần của cậu ta, tôi và Chu Dương.
Tôi và Chu Dương ngồi ở một góc yên lặng không chọn bài hát, trên bàn trước mặt còn đặt hai chai bia.
Thật ra tôi không thích uống lắm, dù là bia, tôi cũng cảm thấy hơi đăng đắng, vị không được ngon.
Nhưng mà, vào khoảnh khắc mập mờ như lúc này, không uống chút bia sao có thể bạo dạn được.
Vì vậy tôi chủ động cầm lấy hai chai bia, một chai nắm chặt trong tay, một chai đưa cho Chu Dương.
Chu Dương nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Lúc này bạn cùng phòng của Chu Dương đã bắt đầu hát, cả phòng đều sinh động, hát đều như kêu gào thảm thiết.
Tôi quét mắt một vòng, nhận ra tất cả mọi người đều ca hát uống bia, không ai để ý đến góc này của chúng tôi.
Vậy nên tôi và Chu Dương cụng chai một cái, thấp giọng hỏi cậu: "Chu Dương, em thích... con gái kiểu gì?"
Nhưng mà Chu Dương lại không nghe rõ.
"Sao?"
Cậu cúi người sang, hơi thở ấm áp phả vào bên tai tôi, hơi ngứa:
"Chị nói gì?"
Lấy hết cam đảm, tôi quay đầu nhìn cậu, sau đó học theo dáng vẻ của cậu kề sát tai nói nhỏ: "Chị nói, em thích con gái kiểu nào?"
Tôi không khỏi căng thẳng.
Không kịp đợi câu trả lời của cậu, câu nói tiếp theo đã thốt ra:
"Em thấy kiểu như đàn chị thì sao?"
Chu Dương có vẻ hơi ngẩn ra.
Tôi lo lắng chờ đợi, lại thấy cậu bỗng nở nụ cười: "Tốt lắm, nhưng mà, kiểu như đàn chị, em lại lo mình không xứng."
Lần này người ngẩn ra lại đổi thành tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn cậu, chê cười nói: "Đùa sao?"
Nhưng mà vẻ mặt cậu rất nghiêm túc: "Tất nhiên không phải."
Tôi nhìn cậu rất lâu.
Trong đôi mắt màu đen kia toàn bộ là hình bóng của tôi, ánh mắt cậu chứa ý cười, lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi bỗng như đã hiểu được gì đó.
Trong lòng kích động, cảm giác say nên hơi nóng vội, cũng không biết lấy can đảm từ đâu, tôi đưa tay trực tiếp đẩy Chu Dương ngả về sau dựa vào tường.
Cúi người chuẩn bị hôn cậu.
Nhưng mà lúc cách cậu còn khoảng 10 cm, Chu Dương bỗng mở miệng cản lại:
"Họ đều ở đây, thấy hết thì sao?"
Chu Dương cười, trong mắt lấp lánh ánh cười.
Tôi lập tức tỉnh táo lại, hơi đỏ mặt, lúc đang chuẩn bị ngồi thẳng người, lại bị Chu Dương níu lại.
Một giây sau, cậu với lấy áo khoác lên người tôi, chống tay trùm áo khoác lên đầu chúng tôi.
Tầm mắt lập tức tối sầm.
Trong bóng tối, khứu giác được phóng đại vô hạn, mùi nước hoa quen thuộc thoáng qua trên người Chu Dương khiến tôi cực kỳ yên lòng.
Một giây sau, cậu dựa vào cảm giác hôn lên môi tôi trong bóng đêm.
Trước mặt là một màu đen, tôi theo bản năng siết chặt ống tay áo của cậu, cảm giác mềm mại trên môi khiến tôi gần như run lên.
Chu Dương... hôn tôi.
Lúc trước mắt là một màu đen, trong đầu tôi cũng trống rỗng.
Tôi dần lấy lại được bình tĩnh, tôi vốn tưởng rằng đó sẽ là một nụ hôn lướt, nhưng mà không phải vậy.
Chu Dương nhẹ nhàng hôn môi tôi, sau đó đầu lưỡi cạy môi tôi, thuận thế đi vào.
Trong bóng tối, các cơ quan cảm giác đều được phóng đại vô hạn, môi nhẹ nhàng dây dưa, tôi nắm chặt góc áo của Chu Dương.
Rõ ràng đây cũng không phải nụ hôn đầu, nhưng mà vẫn tâm phiền ý loạn đến mức không biết nên phản ứng thế nào.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu.
Lâu đến mức...
Tôi thậm chí gần như sắp không thở nổi, bàn tay nắm vạt áo của cậu dần buông ra, khẽ đẩy vào lồng ngực cậu một cái.
Chu Dương rất nhanh đã kịp phản ứng, buông tôi ra, lập tức vén áo khoác che trên đầu chúng tôi ra.
Ban nãy lúc triền miên, tôi đã vô thức dựa vào ngực cậu, hơi thở vẫn còn đang phập phồng, đã đối mặt với cả đám ánh mắt ở phía sau.
Tiếng ồn ào bắt đầu vang lên.
Mặt tôi đỏ lên, không những không sợ mà còn cầm tay Chu Dương, giơ về phía họ: "Nhìn gì chứ, chưa thấy người yêu hôn nhau bao giờ sao?"
Mọi người cười vang cảm thán một lúc lâu.
Tôi và Chu Dương liếc nhau, cậu vẫn không nói gì, khẽ cười, trong đáy mắt hiện lên vẻ say sưa hòa với ý cười.