Bình Xuyên là một huyện miền núi hẻo lánh thuộc quyền quản lý của phủ Tây An. Nơi này đã từng là một miệng núi lửa, không có người ở. Mấy chục năm trước sau khi núi lửa phun trào, vùng đất này trở nên màu mỡ bắt đầu thu hút người dân đến sống. Song cũng từ lần núi lửa phun trào cùng với động đất năm đó đã tạo nên một con sông lớn tách biệt hoàn toàn huyện Bình Xuyên với những huyện khác cùng phủ Tây An. Muốn đến Bình Xuyên hoặc giao thương với bên đó buộc phải vượt qua con sông Hàn lớn kia.
Lúc Tần Thượng Nguyên đến nơi, muốn tới huyện Bình Xuyên thì buộc phải đi thuyền qua sông Hàn. Hắn đã gặp lại Nhậm Huyền tại huyện Bình An, nằm cạnh con sông Hàn, nơi gần Bình Xuyên nhất. Nhậm Huyền đã ở nơi này gần một tuần nhưng chưa từng đặt chân được đến Bình Xuyên. Bình Xuyên rất hạn chế cho người bên ngoài vào. Nếu người ngoài vào thì buộc phải có sự cho phép của huyện lệnh Bình Xuyên.
Theo như sự giải thích của người dân Bình Xuyên thì cách đây vài năm, Bình Xuyên từng là một nơi giao thương nhộn nhịp. Có một lần họ đón tiếp một nhóm thương nhân đến giao dịch. Ai ngờ nhóm đó lại là một toán cướp của giết người tàn bạo. Bọn chúng lợi dụng đêm tối vào cướp hàng chục nhà dân, giết người, cướp của, còn đốt nhà. Sự việc năm đó đã tạo thành một nỗi ám ảnh lớn trong lòng người dân Bình Xuyên, cũng từ lúc đó họ không cho phép người ngoài vào huyện nữa. Đã qua nhiều năm tuy rằng cách nhìn của người dân đã thoáng hơn một chút nhưng vẫn cần sự cho phép của huyện lệnh đại nhân mới được đi vào huyện.
“Vậy Dương Kỳ Ngọc nói thế nào?”
“Dương đại nhân nói đã từng cho người đến thăm dò Bình Xuyên nhưng những người phái đi đều không thấy ai liên lạc lại.”
Tần Thượng Nguyên suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Ngươi còn điều tra thêm được gì nữa không?”
“Địa hình của Bình Xuyên hiểm trở vào dễ khó ra nên được dùng để giam giữ những tội nhân bị kết án nhiều năm, chung thân hoặc tử hình. Bọn họ bị giam ở sau núi.”
Thượng Nguyên nhìn về phía ngôi làng ở bên kia bờ sông, đột nhiên hỏi:
“Gần đây huyện lệnh Bình An có tin đồn xấu gì không?”
Nhậm Huyền ngớ ra một chút rồi trả lời:
“Cái đó… gần đây thuộc hạ có nghe vài tin đồn thất thiệt là…”
...***...
Buổi chiều cùng ngày hôm đó phủ huyện Bình An đột ngột bị hai người võ công cao cường đánh thẳng vào bên trong. Quân lính gần trăm người không ai ngăn nổi. Hai người họ túm lấy quan huyện lệnh còn đang ngơ ngác xử lý công văn đè xuống đất đập cho túi bụi.
“Các ngươi… các ngươi sao lại đánh ta?”
“Ta nghe nói ngươi dụ dỗ con gái nhà lành nên phải đập cho ngươi một trận.”
“Cái gì? Ta… ta dụ dỗ con gái nhà lành bao giờ chứ? Ngươi nghĩ ta bao nhiêu tuổi rồi hả?!”
Nhậm Huyền nhìn Tần Thượng Nguyên đè quan huyện lệnh đánh liên tục với cái lý do nghe chẳng ra làm sao. Hắn cũng không hiểu tại sao mình nói ra từng ấy tin đồn mà chủ tử lại chọn cái tin đồn nghe vô lý nhất. Quan huyện lệnh Bình An đã hơn ngũ tuần làm sao mà dụ dỗ con gái nhà lành chứ, cướp dân nữ nghe còn có lý hơn. Nhậm Huyền chỉ biết lắc đầu. Cái tính bá đạo của chủ tử hắn đúng là trước giờ chẳng hề thay đổi.
Tần Thượng Nguyên chỉ đánh cho cho huyện lệnh nằm bẹp dí một chỗ rồi đứng im đó đợi cho đám lính bên ngoài bắt lại.
Đánh quan huyện, lại còn vì mấy tin đồn vớ vẩn, Tần Thượng Nguyên và Nhậm Huyền bị phán hai lăm năm tù. Sáng hôm sau quân lính áp giải hai người Thượng Nguyên và Nhậm Huyền đến Bình Xuyên để giam giữ. Bọn họ không hề được đưa giải đến nhà lao mà đưa thẳng đến mỏ đá. Mỏ đá đó là một ngọn núi lớn bị khoét sâu đến hơn nửa. Có rất nhiều người cũng mặc đồ phạm nhân giống như bọn họ lúc này đang ra ra vào vào các hang núi. Mỗi người ra ngoài hang đều sẽ bưng theo một chậu đất đầy mang đến sàng lọc để lấy quặng. Những viên quặng được chọn lọc được rửa sạch sẽ rồi đem đi nơi khác xử lý tiếp.
Lúc nhìn thấy những cảnh này Thượng Nguyên lại không hề ngạc nhiên lắm bởi hắn cũng đã đoán được. Nếu không lấy những tội nhân ra làm nhân công thì lấy đâu ra nhiều nhân lực mà khai thác đá. Trên bản đồ mà Hộ Bộ cung cấp thì không hề thấy xuất hiện mỏ đá này cho nên hắn mới sinh nghi cho Nhậm Huyền đi trước tìm hiểu. Sự cẩn trọng của huyện Bình Xuyên, sự bí hiểm của mỏ đá này càng chứng tỏ đằng sau chuyện này có vấn đề.
“Đứng sững ở đó làm gì? Đi làm việc đi!”
Tiếng quát lên của tên lính phía sau khiến Thượng Nguyên giật mình. Hắn quay qua hỏi:
“Không phải giam bọn ta vào nhà tù sao? Tại sao lại bị bắt đi làm việc?”
“Hừ. Ngươi nghĩ ngươi được sung sướng như thế sao? Bị bắt ở Tây An là các ngươi đã tận số rồi. Các ngươi sẽ phải làm việc ở đây cho đến lúc chết.”
Tần Thượng Nguyên còn nhớ lúc hắn mới đến Tây An đã nhìn thấy cảnh một bà mẹ già đến khóc lóc với quan binh rằng tại sao con bà ta bị giam trong ngục mà lại chết như vậy. Câu trả lời mà bà ta nhận được chỉ là con bà bị phạm nhân khác trong tù đánh chết. Bà ta đã gào khóc đến ngất đi. Xem chừng con bà ta chết có lẽ là chết do làm việc tại mỏ đá.
Hai bàn tay hắn siết chặt vì tức giận. Thật không ngờ dưới chân thiên tử lại có kẻ dám làm càn như vậy.
Tần Thượng Nguyên và Nhậm Huyền đều là người học võ nên mấy công việc khai thác mỏ đá này vốn chẳng là gì so với hai người họ, nhưng vì để thuận lợi cho việc thăm dò, họ giả vờ sức khỏe cũng bình thường như bao người khác, dễ dàng bị công việc làm cho mệt mỏi. Cả hai cũng rất nhiệt tình giúp đỡ những người khác, thuận tiện khai thác thông tin. Và thật bất ngờ họ phát hiện ra thứ mà bọn người đó đang khai thác ở mỏ không phải là đá mà là… vàng. Bọn chúng đang khai thác vàng trái phép.
...***...
Tất cả công nhân mỏ đá làm việc đến sẩm tối sẽ được nghỉ ngơi ăn uống rồi ngủ trong hang động, sáng hôm sau dậy sớm làm việc. Cơm và đồ ăn đều nguội lạnh và nhạt nhẽo chả chút ngon lành. Ngồi trong hang ăn thứ chán ngắt này Tần Thượng Nguyên không khỏi nhớ đến những món ăn do Lâm Thành nấu. Không biết hiện tại y đang làm gì. Giờ này chắc hẳn là đang nấu ăn cho lão già Sở vương kia.
“Chủ tử, không ăn thêm sao?” Nhậm Huyền hỏi nhỏ.
“Nuốt không vào. Đây có phải thức ăn cho người ăn đâu chứ. Quá tệ!”
“Vâng. Nhưng ngày mai chúng ta còn phải lao động cả ngày, nếu không ăn sẽ không có sức làm. Hơn nữa còn vết thương của chủ tử…”
“Ta không sao. Nhịn một ngày còn chưa chết được.”
Bất chợt có một người ăn mặc rách rưới nhưng dáng dấp nhỏ nhắn, khỏe mạnh lân lê đến gần bên cạnh hai người họ, hướng Thượng Nguyên hỏi nhỏ:
“Ngài… ngài có phải là Thành vương không?”
Cả hai giật mình, thận trọng nhìn kẻ kia. Hắn vội vàng nói ngay:
“Xin đừng lo lắng! Thuộc hạ là người của Dương đại nhân cài vào, tên là Thẩm Thương. Thuộc hạ đã từng thấy tranh vẽ Thành vương một lần nên đoán ra được.”
Thượng Nguyên và Nhậm Huyền liếc mắt nhìn nhau, trong lòng khẽ thở dài một hơi.
“Ngươi từng nhìn thấy tranh vẽ ta sao?”
“Vâng. Thuộc hạ nhìn thấy nó trong phòng Dương đại nhân. Vương gia không biết đấy thôi, Dương đại nhân hâm mộ ngài lắm, đã từng vẽ không ít tranh ngài trong dịp đi săn năm đó. Ngài ấy lập nên mạng lưới thông tin này cũng là vì muốn sau này giúp sức cho ngài.”
Mí mắt Tần Thượng Nguyên giật giật. Hắn đã nghe qua hoàng huynh nói Dương Kỳ Ngọc rất hâm mộ mình nhưng cũng không nghĩ lại thể hiện rõ rệt thế, đến mức ai cũng biết khiến hắn không khỏi có chút ngượng. Nhậm Huyền chỉ nhắm mắt im lặng, không nói gì.
“Ngươi ở đây từ lúc nào? Tại sao lâu nay không báo tin về cho bọn ta?”
“Lúc Dương đại nhân biết về mỏ đá này đã lệnh cho thuộc hạ và một người nữa tìm cách xâm nhập vào huyện Bình Xuyên. Hai người thuộc hạ đã dùng mọi cách để bị phán án tù mười mấy năm rồi được đưa đến làm việc tại mỏ đá cũng được gần một năm rồi. Huynh đệ của thuộc hạ đã từng nghĩ cách để giả làm lính canh nhưng bị bọn chúng phát hiện giết chết tại chỗ. Nơi này bị canh chừng rất nghiêm ngặt, không tìm được cơ hội gửi tin ra ngoài. Hiện tại thuộc hạ không có người hỗ trợ nên đành phải tiếp tục nhẫn nhịn chờ ở đây. Thật không ngờ vương gia lại đích thân đến.”
“Ban nãy ngươi nói các ngươi từng tìm cách giả làm lính canh. Tại sao vậy?”
“Bọn thuộc hạ phát hiện cứ sau ba ngày sẽ thay thế toàn bộ lính canh một lần. Những lính canh đó sẽ là người vận chuyển số vàng khai thác được đến một địa điểm khác. Muốn biết được bọn chúng sử dụng số vàng đó nhằm mục đích gì thì phải xâm nhập được vào nhóm vận chuyển.”
Thượng Nguyên đứng dậy, từ cửa hang quan sát một lượt xung quanh. Cả ngọn núi này có khoảng ba chục cái hang đang hoạt động. Mỗi nơi có bốn tên lính đốc thúc và canh giữ, đến đêm tối chỉ còn hai tên đứng gác ngoài cửa. Ở vòng ngoài hơn chục tên khác từng tốp đi qua đi lại, thay phiên canh gác.
“Cũng không quá khó khăn. Ta có một kế hoạch.”
Buổi đêm đến, khi tất cả người làm đều say giấc nồng thì có một bóng đen nhẹ nhàng nhỏm dậy. Bóng đen này ra ngoài cửa hang rồi không biết loay hoay gì mà mãi chưa xong. Một trong những tên lính canh cái hang kia nhìn thấy liền nháy kẻ còn lại vào trong kiểm tra thử. Kẻ kia gật đầu đi vào hang xem. Hắn nhìn thấy Thẩm Thương đang sờ soạng tìm thứ gì đó dưới đất.
“Làm cái gì đấy hả?”
“Quan gia, dây chuyền của ta rớt mất rồi. Ta tìm mãi không thấy.”
“Hả? Ngươi có dây chuyền lúc nào mà ta không biết?”
“Có mà quan gia. Tại ta luôn giấu bên trong người nên ngài không biết đó thôi. Ngài tìm giúp ta đi, ta sẽ hậu tạ ngài mà.”
“Ngươi thì có thể hậu tạ được cái gì giá trị chứ?”
Thẩm Thương ghé tai nói nhỏ với hắn: “Hôm nay ta có khai thác được một thỏi vàng nhỏ. Chỉ cần ngài giúp ta tìm dây chuyền thì nó sẽ thuộc về ngài.”
“Ngươi… ngươi dám giấu vàng…”
“Quan gia không muốn có sao? Không muốn suy xét chút ư?”
Tên lính nhìn sang kẻ cùng mình canh gác ra hiệu không có việc gì rồi quay lại hỏi nhỏ Thẩm Thương: “Ngươi nói thật sao?”
“Nếu ta nói sai ngài cứ một kiếm đâm chết ta là được.”
“Được. Ta tìm giúp ngươi.”