Vết thương của Tần Thượng Nguyên bình phục khá tốt. Hắn đã có ý định sẽ đi đến huyện Bình Xuyên để điều tra vụ mỏ đá kia, nhưng trước khi đi hắn vẫn muốn có thể gặp được Lâm Thành một lần. Cùng lúc này hắn nhận được tin báo từ mạng lưới thông tin của Dương Kỳ Ngọc rằng Lâm Thành đã đề nghị được gặp mặt. Hắn lập tức phi ngựa tiến thẳng đến Hoan Châu nhưng vẫn không thể gặp Lâm Thành được. Theo sắp xếp của Nhậm Vũ, Tần Thượng Nguyên náu mình trên tầng hai của một cửa hàng bán thịt rừng mà Dương Kỳ Ngọc mới mua lại. Sau khi hắn đến Hoan Châu được một ngày thì điều mà hắn chờ đợi cuối cùng đã đến.
Cả Lâm Thành và Tần Thượng Nguyên đều không được báo trước về cuộc gặp mặt này. Bọn họ cùng đến căn phòng đó trong một niềm hi vọng mơ hồ. Và khi gặp mặt cả hai đều không kìm được mà chảy nước mắt. Bọn họ ôm lấy nhau mừng mừng tủi tủi. Từ khi quen biết nhau cho đến tận bây giờ cả hai đã phải trải qua quá nhiều đau đớn, thử thách cả về thể xác lẫn tinh thần. Cho dù không thể gặp mặt, mỗi người một nơi, nhưng trong lòng cả hai luôn có sự tin tưởng nhất định về nhau. Tin tưởng rằng bọn họ sẽ không chết, nhất định sẽ có ngày gặp lại như vậy.
“Huynh… không sao chứ? Ta nghe nói huynh bị… bị thương rất nặng.” Lâm Thành nói giữa những nụ hôn nồng nhiệt của Thượng Nguyên.
“Không sao. Vết thương đã bình phục nhiều rồi. Ta cũng đâu muốn khiến A Thành phải khóc vì ta. Ngược lại là ngươi, việc ngươi có thể nhảy từ lầu ba xuống mà không chết đúng là thần kỳ đấy. Ngươi làm thế nào vậy?”
Lâm Thành bật cười. “Dễ lắm. Ta chỉ cho ngươi một chút ngươi sẽ biết làm ngay.”
“Được.”
Tần Thượng Nguyên cúi xuống đột ngột bế Lâm Thành lên khiến hắn hoảng hốt vội ôm lấy cổ Thượng Nguyên la lên:
“Huynh… huynh làm cái gì vậy?”
“Chúng ta không có nhiều thời gian nên lên giường rồi vừa làm vừa nói chuyện.” Hắn vừa nói vừa đi thẳng vào giường.
“Đợi… đợi đã! Huynh còn đang bị thương…”
“Không sao. Bình phục nhiều rồi. Chỉ là ‘ăn’ ngươi thôi thì vết thương này có là gì.” Hắn mỉm cười nói rất tự nhiên, tay bắt đầu giải khai y phục.
“Huynh… nói năng cái gì đấy? Biến thái!”
Thượng Nguyên cúi xuống tặng cho Lâm Thành một nụ hôn sâu, tay kéo dây đai lưng của y, thoăn thoắt lột bỏ y phục trên người. Vì Lâm Thành ăn mặc khá đơn giản nên chỉ hai ba động tác trên người đã chẳng còn mảnh vải che thân.
“Bảo bối, cơ thể ngươi còn thành thật hơn ngươi nhiều đấy. Hai chúng ta đã kìm nén lâu như vậy rồi, còn giả bộ cái gì.”
Lâm Thành xấu hổ đỏ mặt, vươn tay kéo đầu Thượng Nguyên xuống hôn thật nồng nhiệt.
"Nếu mỗi lần ngươi đều chủ động thế này thì thật tốt. Ta đã nhịn hết nổi rồi nên... chịu khó chút."
Thượng Nguyên cúi xuống hôn Lâm Thành, đâm thẳng phân thân vào huyệt động nhỏ mà không hề có sự chuẩn bị trước. Lâm Thành kêu lên đau đớn nhưng chỉ một chốc sau đã chìm vào sóng tình cuồng nhiệt vô tận.
Cả hai đã kìm nén rất lâu. Tất cả những tình cảm chất chứa, những lo lắng, sợ hãi đều bộc lộ hết trong những đụng chạm, những nụ hôn nồng nhiệt. Bọn họ cũng biết thời gian không cho phép nên cho dù không thực sự thỏa mãn, cả hai cũng chỉ dám làm một lần.
“Ngươi nhất định không quay về phủ sao?” Tay hắn vuốt ve mái tóc hơi ẩm ướt của người thương, hôn nhẹ lên trán y.
“Bây giờ ngươi đi Bình Xuyên rồi, ta về cũng để làm gì. Ta ở lại Sở vương phủ rất ổn. Ngươi cũng biết nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Ta sẽ không có việc gì đâu.”
“Ta thực sự tò mò muốn thấy vẻ mặt của lão khi biết người mà lão huy động cả trăm nhân lực lục soát cả Hoan Châu nhưng vẫn không thấy lại chính là người đầu bếp vẫn luôn nấu ăn cho lão hàng ngày đấy. Chắc lão tức hộc máu mà chết cũng nên ấy.”
Lâm Thành vùi đầu vào lòng Thượng Nguyên, chạm tay lên dải băng trắng vẫn còn quấn quanh ngực. Trên ngực và cả lưng có rất nhiều sẹo, đều là di chứng để lại sau những trận chiến. Thượng Nguyên chỉ mới bao tuổi mà đã phải trải qua nhiều lần sinh tử như vậy. Chỉ tính riêng từ lúc quen biết với hắn đây đã là lần thứ ba Thượng Nguyên bị thương nặng đến suýt chết như vậy rồi. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đau nơi lồng ngực mình, càng quyết tâm phải tiêu diệt những kẻ có thể gây hại đến nam nhân của hắn.
“Ta nghe nói ở Bình Xuyên tình hình rất phức tạp. Ngươi đến đó nhất định phải cẩn trọng, cố gắng đừng để bị thương nữa.”
“Được. Ta hứa với ngươi.”
...***...
Nếu như tình hình ở Thành phủ khá yên ắng thì hiện tại ở phủ của Thống lĩnh cấm vệ quân lại khá ồn ào. Cố Y Tịnh bằng cách nào đó đã nghe phong thanh được những chuyện xảy ra với Lâm Thành và Tần Thượng Nguyên nên hiện tại vô cùng giận dữ vì Thanh Bình lại giấu hắn một chuyện quan trọng như vậy. Y nổi nóng không chịu uống thuốc, đuổi Giang Thanh Bình ra khỏi phòng, không muốn gặp mặt.
Giang Thanh Bình lườm mắt nhìn đám người làm đang quỳ trước cửa, đuổi bọn chúng đi làm việc. Hắn không phạt chúng. Hắn đã biết không thể giấu Cố Y Tịnh được lâu nhưng vẫn mong bản thân sẽ tự nói cho Cố Y Tịnh biết chứ không phải để y nghe từ người khác nói lại. Đều là lỗi của hắn.
“A Tịnh, ta biết giờ ta có nói gì ngươi cũng đều sẽ không tha thứ cho ta nhưng ta vẫn mong ngươi sẽ nghe ta nói. Tất cả mọi người làm vậy cũng vì muốn tốt cho ngươi, muốn cho ngươi yên tâm dưỡng thương.”
“Huynh im đi! Huynh có hiểu cảm giác của ta không? Nguyên ca ca và Thành đại ca đều gặp chuyện vậy mà ta lại yên tâm nằm ở nhà dưỡng thương. Ta làm gì còn mặt mũi nhìn các huynh ấy đấy chứ? Họ không trách ta nhưng ta càng giận chính bản thân mình. Ngay lúc họ gặp nguy hiểm nhất ta lại không thể giúp được gì. Ta… ta… hức..”
Cố Y Tịnh bắt đầu khóc. Giang Thanh Bình đứng ngoài cửa mà đau lòng không thôi.
“Sao ta lại không hiểu cảm giác của ngươi chứ. Ta và Tần Thượng Nguyên là bằng hữu, bọn ta từ nhỏ đã hay chơi cùng nhau, cùng sát cánh bên nhau vượt qua sinh tử. Hắn gặp chuyện ta sao không lo lắng, nhưng ngoài hắn ra ta còn có A Tịnh ngươi. Lúc đó ngươi bị thương nặng nằm hôn mê không rõ sống chết. Ngươi có biết cảm giác của ta lúc đó hay không?”
Cố Y Tịnh sững lại. Hắn không biết là mình lại bị thương nặng đến như thế.
“Lâm Thành bị bắt đi nhưng ít ra bọn ta vẫn biết hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì vì người mà kẻ thù muốn đối phó là Thành vương. Còn ngươi khi đó chỉ vừa bước qua quỷ môn quan nhưng vẫn hôn mê chưa tỉnh. Cả Thành vương và ta đều quyết định không nói cho ngươi biết. Cả sau này khi Thành vương bị thương ta cũng không thể nói cho ngươi. A Tịnh, ngươi cũng hiểu tính cách của bản thân, nếu biết hai người họ gặp chuyện ngươi có thể làm được gì ngoài việc đau buồn và tự trách chứ, như vậy chỉ càng khiến vết thương nặng hơn.”
Cố Y Tịnh cúi mặt. Dù rất khó chịu nhưng hắn phải thừa nhận Thanh Bình nói đúng. Hắn không biết võ công, không thể làm được gì để giúp các huynh ấy. Nhưng hắn vẫn không thể chịu đựng được việc mình là người sau cùng biết chuyện này.
“Ngươi không phải là kẻ vô dụng. Nếu ngươi muốn giúp hai người họ bây giờ có công việc cho ngươi, ngươi có muốn làm không?”
Cố Y Tịnh lập tức mở cửa. Hắn túm lấy tay Thanh Bình vội hỏi:
“Việc gì? Ta có thể giúp được gì huynh nói đi!”
Thanh Bình đưa tay lau nước mắt còn vương trên má của Cố Y Tịnh, mỉm cười trả lời:
“Gần đây Sở vương hay có qua lại với Thượng thư bộ Lại Sử Quân Nghi không biết là có ý gì. Thành vương muốn nhờ đệ thăm dò giúp.”
“Được. Ta sẽ đi làm ngay.”
Nói rồi Cố Y Tịnh quay người vào trong phòng, đóng sập cửa. Thanh Bình kinh ngạc vội theo vào phòng thì thấy tiểu bảo bối đang cởi đồ.
“Này, ngươi đang làm gì vậy?”
“Ta đi tìm Sử đại nhân.”
Thanh Bình sợ đến toát mồ hôi vội đi ngăn Cố Y Tịnh lại.
“A Tịnh, ngươi nhiệt tình đến bị nóng đầu rồi à? Ngươi đi thăm dò người khác thì cũng phải thật tự nhiên mới không bị nghi ngờ chứ. Bây giờ cơ thể ngươi còn chưa khoẻ, trời lại gần tối rồi ngươi đi tìm Sử đại nhân lúc này lấy lý do gì?”
Cố Y Tịnh ngẩn người, hai má đột nhiên ửng đỏ. Đúng là vì sốt sắng quá mà hắn suy nghĩ không chu đáo. Hắn xấu hổ chôn mặt vào lồng ngực của Thanh Bình không dám ngẩng lên.
Thanh Bình mỉm cười xoa đầu Cố Y Tịnh. Tiểu bảo bối của hắn trong hoàn cảnh nào cũng thật đáng yêu, với huynh đệ bằng hữu thì vô cùng nhiệt tình. Nếu Cố Y Tịnh đã tiếp nhận nhiệm vụ vậy thì hắn cũng phải mau chóng hoàn thành công việc của bản thân.
Mấy ngày nay Giang Thanh Bình vừa chăm sóc cho Cố Y Tịnh vừa điều tra đám thị vệ trong cung. Thị vệ dưới quyền của hắn không kẻ nào dám trái lệnh hay đi nhận thêm công việc gì bên ngoài, nhưng qua bọn họ hắn lại biết thêm một việc. Có một tổ chức ngầm dành cho những thị vệ bị đuổi hay cách chức, những thị vệ hay binh lính bất mãn không muốn làm việc cho triều đình. Tổ chức đó tên là: Nhật Thực.