Dường như India đã bị lãng quên trong tâm trí tôi, mãi đến khi tôi lại một lần nữa cầm tấm bằng Tiến sĩ Kinh tế học trên tay. Năm nay tôi hai mươi sáu tuổi, hiện đang nỗ lực theo học chương trình Hậu tiến sĩ, đã tự sáng lập nên hai công ty, Jerry là CEO của một trong số đó. À, tên kia rành về máy tính, hiện tại trí tuệ nhân tạo đang rất phát triển, cuộc Cách mạng công nghiệp lần thứ tư cũng đã khởi động nên tôi cổ vũ cậu ta tiếp tục khai phá mảng này.
Charlie bắt đầu công tác tại sở tư pháp địa phương sau một năm đào tạo tại văn phòng giám định pháp y XX. Trong quá trình đào tạo, hắn chẳng những không cảm thấy buồn nôn trước một thi thể đã thối rữa gần nửa như bao học viên khác mà còn bộc lộ trí thông minh tột đỉnh và niềm hứng thú vô bờ, thường xuyên ở lại phòng giải phẫu cả ngày lẫn đêm. Giáo sư hướng dẫn vô cùng coi trọng Charlie, đồng thời cảm thấy tiếc nuối thay anh học trò của mình. Hạt giống tuyệt hảo này đã hoàn thành tất cả những khóa học và thực tập cần thiết cho bác sĩ, hà cớ gì cứ phải theo cái nghề vất vả mà thành quả lại chẳng được bao nhiêu như pháp y chứ?
Có điều Charlie đã quyết chí theo con đường này. Khó nói rõ hắn có mấy vui thích, hắn chỉ muốn được giải phẫu cơ thể người một cách hợp pháp mà thôi. Phải xem phim mới thấy thủ pháp mổ xẻ hoàn hảo của hắn quả thật không phải chỉ để trưng chơi.
Thật đáng sợ biết bao khi tác phong của một người say mê Văn học, Triết học và Lịch sử cuồng nhiệt lại đột nhiên thay đổi. Người vốn nên là quý ông lịch lãm, quyến rũ và phong độ giờ đây đã bước lên con đường biến thái mặt lạnh chân chính. Hắn không những có thể phân tích người chết đã tử vong thế nào, đã làm gì trước khi chết một cách chính xác, mà còn tỉ mẩn đến độ phát hiện ra lỗ kim trên cánh tay của thi thể và xét nghiệm ra chủng loại và liều lượng chất lỏng được tiêm vào trước khi người chết tử vong. Hắn thậm chí còn có thể căn cứ vào quá trình giải phẫu tỉ mẩn để nhìn ra đường đạn bắn vào cơ thể người chết, viên đạn được bắn ra trong tình huống nào, từ góc độ nào, chuyên nghiệp hết nấc.
Thôi được rồi, có lẽ với người trong nghề đó là chuyện hết sức bình thường, nhưng với một kẻ ngoại đạo như tôi thì rất đáng kinh ngạc đấy, nhất là khi tôi được nghe chính hắn thuật lại.
Đáng mừng nhất là hắn dường như không còn ham mê giết người phanh thây nữa, hoặc chăng hắn chưa bao giờ có. Trên thực tế, hắn giết những người trong phim chỉ bởi vì bọn họ chắn giữa hắn và India. Hắn cho rằng India là đồng bọn bí mật duy nhất của hắn. Giờ đây hắn dường như đã dành hết ham muốn chiếm hữu cho tôi, cái gọi là
nghề nghiệp lý tưởng để phóng thích “ham muốn biến thái” cũng đã trở thành đam mê thực thụ của hắn. Đôi khi nhìn hắn viết báo cáo cả ngày lẫn đêm mà tôi lại thấy thương thương, nhưng khi ngắm đôi mắt sáng rỡ như pha lê kia, tôi biết mình đã nghĩ thừa, huống hồ dù chỉ ngủ bốn tiếng mỗi ngày, hắn vẫn sẽ dành ra một hai tiếng để giày vò tôi.
Cơ mà tôi rất thích bị hắn giày vò đấy! O(∩_∩)O
Vì lo lắng hắn không được nghỉ ngơi đầy đủ, tôi bán đứng thân thể vào thời gian cố định để dỗ hắn lên giường. Chúng tôi tập thành thói quen ngủ lúc mười một giờ, dậy lúc sáu giờ sáng, sau đó hắn lại càng dồi dào sức lực để xử lý thi thể và viết báo cáo.
Thế rồi cuộc sống yên bình ấy bị phá vỡ.
Năm nay là năm India tròn mười tám tuổi.
Tôi hết sức phiền muộn khi nhận được lời mời đến nhà làm khách đột ngột từ Richard, anh trai của Charlie. Và cả Jonathan đã lâu không gặp. Kể từ khi cậu ta suýt bị Charlie chôn sống, tôi chẳng bận tâm gì nhiều tới cậu ta, cậu ta cũng bình yên trưởng thành ở nhà Stoker, không gần gũi với Charlie bằng Richard. Năm chúng tôi mười tuổi, cậu ta đến thăm nhà ông bà, từ đó chúng tôi không còn chạm mặt nữa.
Cốt truyện đã bắt đầu khởi động. Lòng tôi cứ nôn nao không nguôi. Cho dù Jonathan không bị Charlie giết, cho dù Charlie không vì thế mà phải vào nhà giam, cho dù lúc này hắn chẳng còn ham muốn chiếm hữu mãnh liệt đối với India, mọi việc vẫn diễn ra theo cốt truyện.
Charlie hẳn là đang bận rộn với vụ án, rất có thể phải đến rạng sáng mới về.
Tôi ngồi chơi piano ở tầng dưới. Trên thực tế, hắn biết tôi giỏi kéo vi-ô-lông, biết tôi yêu nhất là piano, nhưng lại không biết rằng tôi có thể chơi piano. Tôi đã học vô số bài duet, kể cả khúc Charlie và India cùng hòa tấu trong phim, để một ngày nào đó có thể thay thế được vị trí của India.
Vị trí đứng bên Charlie của India ở trong thâm tâm tôi.
Hiện tại tôi đang đàn ca khúc đó, càng đàn, ngực càng thắt lại, như thể bị ai đó chèn cả tảng đá bự vào. Bọn họ khăng khít là thế, hai mươi hai năm của tôi liệu có đủ để đổi lấy trái tim của hắn không? Cho dù chỉ là sự cố chấp và chiếm hữu cũng được.
Kiếp trước tôi thường cười nhạo đám bạn thân, nói yêu đương chỉ cần như chuồn chuồn lướt nước, bản thân không nên quá sa đà. Nhưng hóa ra không phải tất thảy đều có thể được kiểm soát một cách chính xác qua con số như chi phí và rủi ro. Kinh qua vài thập niên sống phiến diện, lúc này ranh giới của tôi bỗng trở nên mơ hồ.
Chợt, hai ngón tay xinh đẹp vươn ra từ bên cạnh tôi, nhẹ nhàng đè lên những phím trầm, Charlie lách vào ngồi bên trái, sự góp mặt của người thứ hai làm âm điệu và nhịp điệu của ca khúc được trọn vẹn.
Tảng đá nặng trĩu trong lòng đột nhiên hóa thành bụi phấn rồi phiêu tán theo gió, mang theo cả trái tim tôi. Chúng tôi cùng đàn hết bài này đến bài khác, không ngờ hắn lại biết tất cả những khúc ca mà tôi từng học!
Nhớ đến việc hắn theo dõi nhất cử nhất động của India thông qua bà quản gia nhà cô ả, kể cả chuyện cô ả đàn ca khúc gì ở trong phim, máu tôi sục sôi, đầu óc váng vất.
Hắn vẫn luôn dành mọi sự chú ý cho tôi phải không? Vẫn luôn tò mò và khai quật hết thảy về tôi đúng không?
Tôi vội vàng hôn Charlie, ra sức liếm mút lưỡi và môi hắn, thuận thế khóa ngồi trên người hắn, giật phăng chiếc sơ-mi làm cúc bật tung khỏi áo. Hắn vỗ về mái đầu tôi như đang xoa dịu tâm tình kích động trong thân xác này, nhưng chẳng ích gì. Tôi đã từng hoang mang không biết liệu hắn có bị India hấp dẫn hay không, nhưng hiện tại 99,9% sự ngờ vực đã biến mất rồi!
Một kẻ cố chấp cuồng có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ sẽ lẳng lặng điều tra bạn, thấu hiểu bạn là cách yêu của hắn.
Hắn yêu tôi ư?
Không sao, tôi không để bụng! Chỉ là một câu nói mà thôi. Nói được không có nghĩa là làm được.
Tôi vốn có thói quen ngủ lõa thể, song kể từ khi ở bên Charlie, tôi bắt đầu mặc đồ ngủ. Lúc này tôi chỉ bận độc chiếc váy ngủ đã bị đẩy tới tận hông. Tôi vội vàng cởi thắt lưng của hắn, để tiếng lạch cạch làm con người ta sung sướng vang lên, sau khi vuốt ve thằng nhỏ của hắn vài lần, tôi ngồi thụp xuống.
Một tiếng hét bật ra từ họng tôi.
Sự thật chứng minh, tôi vẫn còn quá
non nớt. Nắm quyền chủ động không phải chuyện mà một tay mơ mới nếm mùi tình nên làm.
Lúc này phía dưới tôi vừa rát vừa đau,
ôi thôi hỏng chắc rồi…Đến Charlie còn chưa bao giờ làm đau tôi, thế mà chính tôi đã tự đẩy bản thân vào thảm cảnh.
Tôi gục lên vai Charlie, phả hơi thở vào cổ hắn, qua ánh đèn mờ, tôi trông thấy yết hầu hắn nhấp nhô lên xuống. Hắn cười khẽ, chậm rãi luồn tay từ chân đến ngọn tóc tôi, tay còn lại kéo cao tà váy, ngón tay lượn vòng quanh xương cụt. Tôi bất giác nhoài về trước né tránh, làm hắn rên thành tiếng, một chút khoái cảm bỗng đến với tôi.
“Em xin lỗi…” Tôi nín cười, vuốt ve gương mặt hắn.
Hắn liếc nhìn tôi, rồi vỗ vỗ mông tôi: “Move.”
(Chuyển động đi em.)Tôi lập tức điều chỉnh góc độ rồi bắt đầu nhấp nhô, có điều tế bào vận động có phát triển đến mấy thì cũng có lúc bị tê chân. Tôi vốn định vần hắn mệt rũ để không uổng phí cơ hội này, ai ngờ bản thân lại bại trận hai lần. Trên thực tế, tôi lên đỉnh không phải bởi kỹ thuật của tôi tốt cỡ nào hay Charlie săn sóc ra sao, mà đơn giản là vì người đó là hắn, và tôi đang làm tình cùng hắn. Xem ra tôi đoán không sai, vốn dĩ tôi là một người mẫn cảm, chỉ cần gặp đúng người, tôi sẽ không ngừng đạt được cực khoái.
Charlie cởi món đồ duy nhất trên người tôi xuống, vòng tay ôm eo tôi rồi từ từ chuyển động, tuy chỉ là những ma sát rất nhỏ, nhưng do đang thân mật ôm hắn, khoái cảm trong tôi như được nhân lên vô số lần.
Khi tôi tỉnh giấc vào mười một giờ hơn thì Charlie đã đi làm. Rõ ràng tối hôm qua định hóa thân thành bà hoàng tấn công người nào đó, cuối cùng lại
bị yêu đến mê man. Cả người tôi sạch sẽ và khoan khoái. Hắn lại một lần nữa thu dọn tàn cục…
Ngửi được mùi hương quen thuộc vương trên chăn gối, tâm trạng tôi vô cùng khấp khởi, thậm chí còn lăn từ đầu giường đến đuôi giường vài ba lần. Đương lúc tôi định đổi sang thế nằm sấp, đung đưa chân ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ thì trông thấy Charlie đứng ở đầu cầu thang đang cầm một ly nước trái cây nhìn tôi, gương mặt tràn đầy ý cười.
“…”
Cô ả ngốc nghếch lăn lê trên giường mới nãy tuyệt đối không phải tôi!
Bộ hắn không phải đi làm à??
Charlie bước đến kéo chiếc váy ngủ bị tốc lên tận đùi của tôi xuống, rồi tỉ mỉ vuốt tóc tôi: “No giấc chưa nào? Chúng mình nên xuất phát thôi.”