Trong bầu không khí ngọt ngào quá đỗi, chúng tôi đắm chìm mà chẳng muốn thoát ra, chỉ muốn nằm lì trên giường, vuốt ve cơ thể đối phương và thi thoảng trao nhau những nụ hôn.
Charlie làm tất cả mọi việc sau lần đầu thiêng liêng của chúng tôi, bao gồm chu đáo tắm rửa cho cả hai và đổi ga giường. Tôi trải hai tấm nệm lông vũ dày dặn lên chiếc đệm cao cấp thay cho tấm trên đã thấm đẫm dịch thể hòa cùng tí ti máu và tấm dưới bị vạ lây. Mặt tôi nóng đến mức có thể chiên trứng, còn Charlie có vẻ rất thích việc này. Trên thực tế, mỗi lần ngắm nhìn nơi kết hợp của chúng tôi khi đang làm tình, hắn sẽ tặng cho tôi một ánh mắt tán thưởng. Tôi không rõ bản thân thấy kiêu ngạo hay xấu hổ, nhưng ý hắn thì tôi hiểu mười mươi.
Tôi là một người có nhu cầu sinh lý khá cao, kiếp trước vốn đã thôi mong đợi định mệnh của đời mình, hiềm nỗi chuyện chăn gối với bạn tình chẳng mấy lý tưởng, bởi lần nào tôi cũng khô khốc như sa mạc. Tôi biết mình chẳng hề khao khát gã đàn ông nằm bên trên, thế nên cánh cửa mở ra một thế giới khác luôn đóng sầm lại khi tôi đẩy cái gã đang đè lên mình. Song đến phiên Charlie, dù không muốn thừa nhận là bản thân yêu hắn, nhưng cơ thể của tôi quá đỗi thành thật, thậm chí còn phản ứng hơi quá đà.
Tôi uống viên thuốc tránh thai mà mẹ đã chuẩn bị sẵn (lúc mẹ ghé qua, bà dấm dúi cho tôi một hộp trang điểm nhỏ xinh rồi bảo gì mà ôi thôi chết, đáng ra nên đưa sớm hơn -_-!), Charlie vòng tay ôm eo tôi từ phía sau, để tôi gối lên cánh tay còn lại. Cơ thể hắn tỏa ra mùi hương hệt như tôi, lồng ngực ấm hơn cả chiếc nệm lông vũ, có điều tôi không thể không lơ đẹp
người anh em đang chọc vào tôi ở bên dưới.
Làm nữa là phía dưới sẽ rách đấy!
Đôi khi tôi lại nghĩ vẩn vơ, chúng tôi thật sự đang hẹn hò ư? Tuy không ai trong chúng tôi mở lời, và cũng chẳng giới thiệu với người xung quanh rằng “Đây là bạn trai/bạn gái của mình”, nhưng chúng tôi luôn có những phút giây thân mật mỗi khi chạm mặt tại trường. Hắn sẽ kìm lòng không đặng mà chạm vào tôi, hoặc vuốt ve từng ngón tay của tôi, hoặc luồn tay vào tóc tôi, từ chân tới ngọn, hoặc nhẹ nhàng vòng tay ôm tôi như bạn bè và dán mặt lên mặt tôi. Nhìn bề ngoài thì là thế, nhưng tôi có thể cảm nhận được thân dưới cứng cáp của hắn thúc vào tôi. Mặt người dạ thú. Hắn cố tình, cố tình để tôi phát hiện ra, nhưng vì sao tôi cũng nóng bừng lên thế nhỉ? Bởi vì người mình thích cận kề da thịt cũng vừa khéo giống mình ư?
Mỗi chiều thứ Sáu, chúng tôi sẽ nhanh chóng trở về tổ ấm riêng tư để tiến hành cuộc giao lưu linh hồn nguyên thủy, thậm chí vào những lúc tôi đến học viện tìm hắn, hắn sẽ tao nhã đặt tay tôi lên nửa người dưới của mình để an ủi
người anh em đáng thương kia. Lạ nỗi dẫu ham muốn cỡ nào, hắn vẫn đeo chiếc mặt nạ lịch sự kín kẽ với phong cách Oxford cùng nụ cười xa cách, chỉ có đôi mắt vốn tĩnh lặng dậy sóng tức thì.
Người thầy mà tôi mến nhất từng bảo tôi rằng, con người trong lòng phải có nặng có nhẹ. Cái “nặng” của tôi chính là những sở thích cá nhân và Charlie, ngoài ra chẳng có bất cứ thứ gì đáng để tôi đưa lên bàn cân cả. Trên thực tế, đa phần những người theo đuổi tôi đều bị sự hờ hững ấy chặn ngoài cửa, tuy nhiên vẫn có vài ba ngoại lệ.
Louis Gaze là một trong những đối tác của tôi, nhờ đề xuất một vài ý tưởng hay ho, anh chàng thông minh này đã nhận được sự tán thành của mọi thành viên trong đội và được tham gia vào đội của chúng tôi.
Tôi cảm thấy anh ta có phần kỳ quặc. Phải rồi, anh ta là một thợ săn. Thợ săn thường thích những con mồi khó nhằn. Louis là tuýp đàn ông tràn ngập
hormone giống đực, anh ta quyết đoán, chuyên chế, và có năng lực quản lý xí nghiệp, thế nên tôi thôi điều hành trực tiếp, chỉ giữ lại cổ phần và cùng những cổ đông khác bầu anh ta lên làm CEO.
Louis vẫn luôn muốn đi ăn trưa cùng tôi. Bất chấp việc bị từ chối, gã trai mặt dày ấy chẳng hề chùn bước. Anh ta “tình cờ” gặp tôi tại nhà hàng tôi thường ghé để dùng bữa trưa, hy vọng chúng tôi có thể “ngồi cùng một bàn”, song không may là lại chạm mặt Charlie ở ngay tại đây.
Lúc vừa trông thấy tôi, nếp nhăn trên gương mặt tươi cười của người đàn ông khoác chiếc vest đen dáng dài càng hằn rõ, đôi mắt thêm sâu, nhìn không thấy đáy. Hắn nghiêng đầu khẽ nói vài câu với đồng nghiệp bên cạnh rồi bước về phía tôi. Từng bước chân vững chãi như in vào lòng tôi,
Chúa ơi, tôi yêu hắn.
Gượm đã, tôi vừa nghĩ gì ấy nhỉ?
“Anh biết là em sẽ ở đây mà.” Charlie vô thức vươn tay vuốt những lọn tóc bên tai tôi, mùi hương mát lạnh của thời tiết bao phủ cả người hắn, khiến tôi muốn nhào vào lòng hắn và hít một hơi thật sâu.
Hắn xoay người duỗi tay về phía Louis, “Rất vui khi được gặp anh.”
Louis gật đầu, bắt tay với hắn. Bạn thắc mắc là giữa hai người bọn họ có bắn ra tia lửa chiến tranh không ấy hả? Chuyện đó liên quan gì tới tôi đâu. Thế giới của tôi chỉ có đen và trắng, người tôi thích là đàn ông, số còn lại đều là phụ nữ; một khi đã thích ai thì sẽ mãi thủy chung son sắt, bố đây tuyệt đối không bao giờ chơi trò bắt cá hai tay. Cơ mà đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, hễ Charlie xuất hiện thì tôi sẽ chỉ chú ý đến mình hắn, ai mà biết hắn và Louis đã nói gì chứ.
Tối đến, tôi và Charlie trở về căn hộ của cả hai. Hắn đè tôi lên cửa ngay khi vừa bước vào nhà, không ngừng vuốt ve tóc tôi, trên gương mặt là nụ cười tao nhã, đôi mắt sâu hun hút nhìn tôi chằm chằm.
“Charlie…” Tôi nuốt nước bọt, đặt ngang tay trên ngực hắn.
Dường như hắn vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của bản thân.
Tôi cảm thấy hắn có lẽ đang suy nghĩ xem nên ăn tôi như thế nào… Xắt dày cỡ một inch rồi chiên trong chảo hay là nấu súp…
“Để em tắm đã, được không?” Tôi khẽ hỏi.
“Không đi ngủ trước (là ngủ thuần túy, không liên quan đến tình dục) à?” Tay hắn trượt xuống cổ tôi, ngón giữa mơn trớn xương quai xanh.
“Charlie…” Có đôi khi tôi thấy rất phiền chán với cơ thể nhạy cảm đến chết tiệt của mình. Chỉ cần hắn hơi hơi lại gần và vuốt ve tóc tôi là hai đùi của tôi đã quấn lấy một chân của hắn, cọ xát thật mạnh để có thể xoa dịu bản thân chút đỉnh…
Trên gương mặt hắn vẫn là nụ cười mỉm tao nhã, tay còn lại nhanh chóng kéo khóa quần, đẩy chiếc quần lót chữ T của tôi sang một bên rồi tiến hành cuộc xâm nhập.
Hắn quá vội vã. Từ trước tới nay hắn hoặc không tiến vào, hoặc là tiến vào rồi im lìm, chơi đùa với cơ thể của tôi cho đến khi tôi kề cận bên bờ vực sụp đổ thì mới bằng lòng buông tha, cũng vì thế mà tôi luôn được hưởng thụ khoái cảm mãnh liệt gấp hai lần. Hắn như đang thưởng thức dáng vẻ của tôi chứ không phải mải mê phát tiết dục vọng của bản thân, hay nói cách khác, hắn thích ngắm nhìn kiệt tác của bản thân. Nhưng lúc này hắn đang hoàn toàn buông thả chính mình… Tôi chẳng còn lòng dạ nào để suy nghĩ vẩn vơ, mỗi một tế bào trong cơ thể tôi đều đang sung sướng hò reo và đòi hỏi nhiều hơn nữa…
Bờ môi hắn chỉ cách tôi chưa đến một xen-ti-mét, hơi thở của chúng tôi hòa quyện, nặng nề mà gấp gáp, khiến bầu không khí trở nên nóng bỏng. Va chạm ở nửa người dưới khiến tôi mềm lả trên người hắn, đành chịu thôi, cánh cửa sau lưng thực sự quá lạnh…
“Tập trung nào… Ưmmmm…” Hắn vỗ vỗ mông tôi, phản ứng siết mình của tôi dường như đã mang lại sự sung sướng cho hắn, bằng không sao giọng của hắn có thể êm tai thế chứ?
Những cú thúc từ bốn phương tám hướng khiến tôi không chống đỡ nổi, cả người run rẩy, tôi cắn môi song không thể ngăn tiếng rên rỉ, nhưng tôi biết Charlie đang đắm đuối ngắm nhìn tôi rơi xuống vực thẳm dục vọng vô tận. Đôi mắt của hắn nói cho tôi biết, hắn cũng đang đắm chìm cùng tôi. Sau khi thiên sứ tình yêu đưa tôi dạo quanh thiên đàng hai vòng, giữa phút hoảng hốt, tôi khóc không ra nước mắt khi trông thấy vệt nước trên mặt đất và chiếc quần đã sậm màu của Charlie dưới ánh đèn treo trước cửa. Nhưng hắn vẫn ngửi tóc tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi mà không biết mệt, phía dưới thì ra vào càng thêm mãnh liệt.
“Charlie… Đừng…” Quý ông gầy gò này chỉ cao hơn trung bình một tí thôi mà sao thể lực lại tốt thế nhỉ? Chúng tôi đang làm tình trong tư thế đứng, hắn vừa phải duy trì vận động pít tông vừa phải ôm tôi bởi tôi nhõng nhẽo không muốn tựa lên cánh cửa lạnh lẽo, đôi chân không còn sức thì quấn quanh eo hắn, chẳng lẽ tất cả nam chính đều được tác giả ban ân ư? Thế vì sao sau này hắn lại bị một cô nhóc mười tám tuổi bắn chết?
A! Đúng rồi! Nhớ đến vẻ mặt cam tâm tình nguyện, hạnh phúc của người làm thầy lại dạy ra học trò giỏi hơn mình trước khi chết của tên này là tôi lại sôi máu. Hắn tự nguyện!
Charlie khẽ chững lại, rồi thúc thật mạnh vào sâu bên trong, tôi run rẩy, lại một lần nữa lên đỉnh, một dòng nước ấm đồng thời vọt vào. Hắn chuyển động chậm dần để kéo dài khoái cảm, gạt tóc tôi sang bên cạnh và in lên trán tôi một nụ hôn, sau đó ôm tôi lên lầu.
Mỗi một bước lên bậc thang quả là giày vò… Sao nơi đó vẫn còn cương cứng thế? Sau cơn đê mê mãnh liệt, tôi hẵng còn mẫn cảm, ma sát sinh ra từ mỗi bước chân khiến tôi không ngăn được khoái cảm trào dâng, cho dù tôi đã mệt đến mức không mở nổi mắt.
Hắn nhẹ nhàng thả tôi lên giường, thong thả lột trần bản thân và tôi, món đồ nào bị chặn cứng và không cởi được thì treo ở trên người trong khi hắn vẫn còn đang vùi trong cơ thể tôi, mỗi một động tác lại sản sinh ma sát, hành hạ tôi đến độ muốn điên lên…
“Charlie… Dừng lại…” Tôi quàng tay qua cổ rồi kéo hắn xuống, gắng sức mở to mắt nhìn hắn, chúng tôi gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được hơi thở ướt át và mùi son anh đào của tôi trên bờ môi hắn.
“Vẫn chưa đủ…” Tiếng nói trầm thấp đứt quãng truyền ra khi hắn đang hôn tôi, thân dưới chậm rãi chuyển động.
Trái tim tôi đột nhiên lạnh xuống. Hắn đang… bất an sao? Bởi vì Louis? Cái kẻ qua đường Giáp kia ư?
Tôi nhẹ nhàng giữ đầu hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt kia: “Charlie, I’m yours, too.”
(Charlie, em cũng thuộc về anh mà.)Hắn ngừng ra vào, trên mặt chỉ còn vẻ say mê thuần túy, khiến người ta không dám chạm vào.
Chúa ơi! Đây chính là vẻ mặt sau khi hắn thú nhận mọi chuyện với India. Tựa như một đứa trẻ chỉ vì món đồ chơi yêu thích mà hoàn toàn không ý thức được rằng rốt cuộc mình đã làm chuyện kinh khủng gì. Nhẽ ra tôi phải sớm biết hắn nhạy cảm và thiếu thốn cảm giác an toàn đến mức nào. Tôi thật đáng chết! Suýt nữa đã vì sơ sẩy của bản thân mà đẩy hắn vào vòng tuần hoàn ác tính kia rồi! Ngộ nhỡ hắn nghĩ quẩn rồi đi phanh thây Louis thì sao? Công việc của hắn cho phép hắn thực thi điều ấy trót lọt và dễ dàng! Đương nhiên tôi chẳng buồn quan tâm đến gã Louis kia, tôi chỉ lo là hắn sẽ lại lầm đường lạc lối.
Mỗi khi trông thấy đám con gái vây quanh Charlie, tôi cũng sẽ thấy rất khó chịu, tuy tôi biết hắn là một kẻ cố chấp cuồng, không ai có thể thuần túy hơn hắn, hắn sẽ không thích nhiều thứ, và trái lại, sẽ trút toàn bộ tinh lực vào chỉ một thứ duy nhất. Hắn nhạy cảm hơn tôi gấp mấy lần, thế mà tôi lại ngây thơ cho rằng không cần phải hứa hẹn thì hắn cũng sẽ thấu hiểu trái tim tôi!
“Charlie…”
Hắn lại một lần nữa thả chậm nhịp điệu, rướn người lên, chăm chú nhìn vào mắt tôi, qua ánh trăng mờ ảo, tôi trông thấy đôi mắt hắn lấp lánh ánh sáng. Có lẽ vẻ mặt hết sức nghiêm túc của tôi khiến hắn nhận ra rằng tôi hẳn sẽ nói điều gì đó quan trọng, thế nên hắn lẳng lặng chờ đợi thời khắc kia.
“I love you.”
(Em yêu anh.)