Tôi được bế bổng vào phòng. Tôi ngửi rất rõ là mũi gỗ, cộng với mùi tinh dầu hoa oải hương thoang thoảng dịu nhẹ. Tôi cố mở mắt ra nhìn xem ai. Tôi sẽ nếu rơi vào tay một kẻ xấu xa là xong cái cuộc đời 21 năm thanh xuân tươi đẹp.
Tôi nhìn rất rõ ngũ quan tinh xảo trước mặt tôi. Dường như ông trời ưu ái chạm khắc tỉ mỉ không một chút sai sót cho gương mặt kịa. Mà gương mặt đó là của chủ tịch Tô Quân.
Là ngài ấy! Chắc chắn là ngài ấy. Tôi phải mắng cho ngài ấy một trận rồi xin nghỉ việc. Nhưng mà bây giờ tôi không còn sức, mắt cũng mở không lên. Tôi xụi lơ đi.
Không lâu sau đó tôi cảm thấy người rất lạnh dù tôi đang nằm trên giường đắp chăn. Tôi mở mắt không được, cũng không nói được. Tôi chỉ nghe tiếng của một vị bác sĩ nói với chủ tịch bằng tiếng Anh:
"Cô ấy bị cảm cúm. Nhớ cho cô ấy uống thuốc. Không được trùm kín chăn. Theo dõi nhiệt độ nếu sốt trên 38 độ phải uống thuốc hạ sốt và thường xuyên lau mát. Thuốc hạ sốt phải uống cách 4 tiếng tuyệt đối không được lạm dụng!"
Cũng may mắn khu nghỉ dưỡng này có bác sĩ túc trực nếu không e là phải vào bệnh viện.
Tôi nghe chủ tịch tiễn bác sĩ ra ngoài. Hai người họ nói gì không rõ. Tôi không nghe thêm được nữa.
Rất lâu sau tôi thấy chủ tịch đắp khăn cho tôi. Lâu lâu cho tôi uống nước. Lâu lâu lại giở chăn lên cho tôi. Đôi bàn tay thon dài chạm vào trán đôi. Hình như mọi giận hờn lúc nãy đều nhanh chóng tan biến.
Tôi nằm đó cũng không biết thời gian trôi qua như thế nào. Nhưng tôi thấy đèn trong phòng vẫn sáng, thỉnh thoảng lại nghe tiếng gõ bàn phím. Khi thì nghe tiếng leng keng của muỗng cùng mùi cà phê thoảng qua.
Nhưng tôi biết một điều sau đó tôi an tâm ngủ ngon cho đến tận sáng.
….
Tôi bị đánh thức bởi tiếng của chủ tịch.
"Mau xử lý tên mập hôm qua. Dám đụng đến người của tôi? Hắn chán sống rồi!"
Giọng nói rất trầm ấm, nghe như được che chở.
Tôi cựa quậy người ngồi dậy. Tôi lấy tay vỗ vào đầu mấy cái.
"Bốp… Bốp.."
Vẫn còn hơn choáng nên tôi không thể ngồi dậy ngay được. Đầu tóc tôi rối bù tôi không dám nhìn chủ tịch Tô. Chỉ quay mặt sang chỗ khác. Chủ tịch đi về phía tôi ngồi lên chiếc giường cạnh bên. Hơi ấm và mùi hương nam tính đồng thời lan tỏa làm tôi cảm thấy dễ chịu. Có điều tôi xấu hổ lấy tay che mặt. Sau đó chủ tịch dịu dàng xoa đầu tôi.
"Không sao! Hợp đồng hôm qua đã thuận lợi ký kết. Tên mập kia cũng không đáng bận tâm".
Tôi nghe như mình được bảo vệ nên bất ngờ rưng rưng nước mắt khóc nức nở. Không thể kìm chế được. Chủ tịch như vậy làm tôi khóc ngày một lớn hơn. Hôm qua tôi còn mang cái ý định xấu xa muốn nghỉ việc mà vì cử chỉ này tôi lại muốn ở công ty cống hiến hết sức mình!
"Chủ tịch! Tôi sẽ cống hiến hết mình cho công ty!"
Chủ tịch nhìn vào mặt tôi rồi cười phá lên:
"Cống hiến hết mình? Cô không cần mạng nữa sao?"
Tự nhiên cổ họng của tôi nghèn nghẹn tôi nuốt nước bọt cũng không trôi. Hình như tôi có hơi quá lời.
Chủ tịch nhíu mày chống cằm nhìn tôi.
"Mạng thì không cần nhưng lương thì phải trừ. Từ tối qua tới sáng hôm nay là bao nhiêu tiếng trừ lương gấp 10 lần!"
Ngón tay tôi run run miệng há chữ o:
"Chủ tịch! Đừng như vậy!"
Tôi như bị choáng váng bởi câu nói vừa rồi nên không có động lực nằm vùi vào chăn ngủ tiếp.
….
Tôi ngủ mãi cho đến khi trong phòng vang lên tiếng chiếc ly chạm xuống nền gạch vỡ toang và tiếng của một người phụ nữ:
"Tô Quân, bao nhiêu năm rồi anh vẫn không để em vào mắt được hay sao? Anh định kéo dài tới bao giờ?"
Tôi nghe tiếng nói giận dữ phát ra chất giọng của một người phụ nữ trẻ tuổi.
Tôi tò mò hé cửa ra nhìn. Một cô gái người Đài dáng cười cao ráo, thân hình 3 vòng đầy đặn. Vòng 3 to hơn bình thường. Gương mặt nhìn như búp bê. Nói chung là đẹp. Trên người còn mặc một chiếc váy trắng nhã nhặn. Cô ấy rơi nước mắt nhìn trông vẫn xinh đẹp đến mê người. Phụ nữ như tôi còn mê mẩn huống hồ là Tô Quân chủ tịch. Nếu chú ấy không động lòng thì nhất định là vấn đề cần" công khai" mà thôi.
"Em quên anh đi!"
Giọng chủ tịch của tôi lạnh lùng, gương mặt điển trai điềm tĩnh đến đau lòng. Vẻ đẹp của ngài ấy quả là ai ai cũng phải ngước nhìn. Con gái chắc chắn chỉ cần một cái nhìn trìu mến đã đỗ.
Cô ấy quay người lại nhìn về phía cửa phòng đang hé của tôi. Tôi có làm gì sai? Nhưng tự nhiên lại giật mình va đầu vào cửa.
Cô ấy nghe tiếng động liền đi về phía cửa phòng tôi. Tôi không sợ nhưng cũng hồi hộp tôi vuốt tóc lại cho chỉnh chu chuẩn bị ra giải thích giúp chủ tịch Tô Quân với cô ấy.
Tiếng giày cao gót nện vào sàn nhà mỗi lúc một gần hơn. Cho đến khi giọng nói của chủ tịch vang lên:
"Em đứng lại. Mong em tự trọng về cho!"
Tiếng giày dừng lại. Tôi nghe giọng nói có phần bi ai:
"Xin anh đừng nói là anh giấu người phụ nữ đó?"
"Không phải cô ấy!"
"Vậy là ai?", nghe trong câu nói có phần chế giễu cực cao.
"Không quan trọng!"
Tôi lại nghe tiếng giày đến gần hơn. Chủ tịch của tôi giọng nói vẫn nhàn nhạt:
"Nếu em mở ra hôn ước của chúng ta cũng không còn!"
Tôi nghe tiếng cười lớn của cô ấy mà nổi da gà:
"Được! Anh có ở bên ai đi chăng nữa thì em sẽ bằng mọi giá khiến anh là của em!"
…
Sau đó tôi không nghe tiếng động hay bất kỳ cuộc trò chuyện nào diễn ra nữa. Chú ấy nói với tôi:
"Ra đây đi!"
Tôi cúi mặt đi ra. Giọng tôi có chút gì đó nghẹn ngào:
"Chủ tịch tôi xin lỗi đã nghe qua. Nhưng tôi đã quên sạch rồi ạ!"
Chủ tịch đang yên vị trên chiếc ghế vẫn im bặt.
"Chủ tịch tôi khỏe rồi! Tôi đi xử lý công việc tiếp theo…"
Dĩ nhiên bây giờ "tẩu vi thượng sách" nên tôi dùng hết mọi cách để về phòng và vui đầu vào xử lý nốt các công việc còn lại.