Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh

Chương 6: Bị bắt nạt




Xe chạy vào trong khu nghỉ dưỡng cao cấp rồi dừng lại trước cổng. Hai nữ lễ tân xinh đẹp đã đứng chờ sẵn. Xe vừa thắng lại hai người liền nở cửa nở nụ cười tươi như hoa.

"Xin chào chủ tịch Tô!"

Cảnh này nhìn giống mấy bộ phim Hàn Quốc. Tưởng đâu thư ký như tôi sẽ được ăn theo. Ai ngờ chủ tịch vừa đi ra họ liền quay đi hộ tống phía sau chủ tịch bỏ mặc tôi làm gì thì làm. Tôi lẽo đẽo xách một đống đồ đi phía sau nhưng chợt nhớ lại mình là thư ký mà nên tôi cố gắng chạy ra trước lấy thẻ phòng. Phòng của ngài chủ tịch là phòng tổng thống. Người có tiền thật khác. Căn phòng rộng rãi được bày trí rất đẹp bao gồm 2 phòng ngủ, 1 phòng ăn, 2 phòng khách và 2 phòng làm việc riêng. Hầu hết nội thất trong phòng đều được chế tác từ những vật liệu xa xỉ như vàng, cẩm thạch, đá quý...theo phong cách quý tộc.

Cũng là chỉ ở có 3 ngày 2 đêm thôi mà có cần tốn kém vậy không?

Không sao dù sao vẫn là chủ tịch một công ty lớn. Tôi thấy ngài ấy đã được sắp xếp an ổn nên trở về phòng của mình. Trước khi đi tôi còn đưa bánh cho ngài ấy:

"Chủ tịch Tô, nếu không còn việc gì khác tôi xin phép về phòng chuẩn bị"

Tôi đặt hộp bánh ở trên bàn rồi lui về phía sau:

"Hộp bánh tôi để trên bàn ạ. Chúc ngài ngon miệng!"

Chủ tịch quay lưng về phía tôi, giọng nói trầm ấm của người Đài cất lên:

"Cô lấy về phòng mà ăn!"

Tôi hừ lạnh một tiếng. Tại sao lúc nãy không cho tôi ăn luôn để tôi đói đến mức sắp xỉu mới cho tôi ăn. Nhưng mà tôi không từ chối:

"Cảm ơn chủ tịch!'

Tôi cầm hộp bánh vui vẻ quay về phòng. Sau đó chỉ trong vòng 1 nốt nhạc đã ăn sạch. Dù sao nó rất ngon nhưng tôi vẫn thích vị bánh bò thơm phức đậm chất miền Tây của mẹ tôi làm hơn. Phòng của tôi không thể sánh bằng phòng của chủ tịch nhưng được cái có cảnh biển để xem. Với tôi như vậy đã là quý giá lắm rồi!

Nhìn đồng hồ thì bây giờ cũng gần tới giờ họp. Tôi tranh thủ ngủ một giấc. Cơn cảm lạnh hình như đang ập đến dữ dội. Tôi uống thêm một viên thuốc giảm đau đầu rồi bật báo thức.



Sau khi được nghỉ ngơi một lát tôi chỉnh chu bản thân lại rồi tham dự cuộc họp. Chủ tịch dặn tôi vào thẳng phòng họp mà không cần kêu ngài ấy. Suốt buổi tôi đã cố hết sức của mình để hoàn thành mục tiêu. Có điều sau khi kết thúc, tôi chóng mặt đến không nhìn thấy gì nữa. Tôi một tay chống lên bàn, tay còn lại xoa hai thái dương. Chủ tịch quay sang nhìn tôi.



Chú ấy cũng chẳng thèm hỏi thăm một tiếng mà giọng hối thúc:

"Nhật Hạ, mau chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay. Nhất định không được vắng mặt!"

Chú ấy để lại một xấp tài liệu trong đó gồm hình ảnh, tên tuổi, năm sinh, chức vụ. Còn cả sở thích. Tóm lại là tất tần tật về họ với một câu ra lệnh:

"Học thuộc lòng! Tối nay cần dùng!"

"Dạ thưa ngài!"

Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng. Tay chân run rẩy nhưng cũng phải cố gắng biểu hiện cho tốt. Từ đây đến bữa tiệc còn cách 2 tiếng. Tôi về lại phòng nghỉ ngơi một chút rồi quay sang học thuộc lòng.

….

"Cốc… Cốc…"

"Thưa chủ tịch đã đến giờ!"

Tôi chỉ có một chiếc váy trắng lúc đi đám cưới con bạn thân để mặc. Trông nó thật sang trọng nhưng mà được mua ở chợ đêm với giá hời. Chủ tịch mở cửa nhìn sơ qua tôi. Ông ấy cũng không có ý chê bai mà gật đầu tạm chấp nhận. Thế là tôi theo sau chú ấy tiến vào bữa tiệc.

Cửa sảnh lớn được bảo vệ mở ra, trước mắt tôi là một không gian sang trọng. Những người bước vào đây đều khoác lên người bộ quần áo đắt tiền. Mùi nước hoa của nhiều loại sọc vào mũi nồng nặc. Bên cạnh những vị đại gia là những cô nàng xinh đẹp nóng bỏng. Xem ra bộ đồ trên người tôi chẳng đáng là gì so với họ. Tôi cảm thấy thiếu tự tin và nghẹt thở. Dân quê như tôi không thích hợp với những bữa tiệc sang trọng mà có phần giả tạo như vậy.

Sở dĩ tôi nói giả tạo là vì trước mặt tôi là một người mẫu chân dài nổi tiếng trong giới showbiz. Đến cả tôi cô ấy cũng không thèm nhìn vào mặt chỉ chăm chăm tiến đến bên cạnh vị chủ tịch Tô Quân.

"Keng…"

Tiếng ly rượu vang trên tay của cô ấy cụng vào ly của chủ tịch. Đôi hàng mi của cô ấy khẽ chớp:

"Chủ tịch Tô, lâu quá không gặp ngài còn nhớ chứ? Mong anh chiếu cố em nhiều hơn!"

Thế là cô ấy đẩy phăng tôi qua một bên khoác tay chủ tịch kéo đi chào hỏi khắp nơi. Theo tư liệu mà chủ tịch đưa cho tôi. Cô ấy là người đại diện cho công ty trong năm vừa rồi. Chính vì thế mà lợi ít không hề nhỏ. Cho nên người như chủ tịch Tô, cô ấy cắn chặt không chịu buông.



Dĩ nhiên tôi cũng chẳng là gì nên chủ tịch đưa tay lên khẩy nhẹ làm động tác bảo tôi tránh đi một chút.

Tôi đi đến bàn buffet trước mặt lấy một ít bánh ngọt và một ly nước cam để uống. Vị bánh thơm nồng và tan nhanh trong miệng. Đúng là ăn một cái không đủ nên tôi chớm người đến lấy thêm cái nữa. Ai ngờ tay chân vụng về va vào một tên bụng bia. Tôi bị cái bụng bia đàn hồi cực tốt của hắn làm cho ngã nhào về phía trước. Hắn dùng cặp mắt lươn liếc tôi một cái. Nhưng vì có quá nhiều người nhìn nên hắn giả vờ đỡ tôi dậy, cũng không quên chạm vào mông của tôi một cái. Tôi tức quá! Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ phải chịu oan ức đến vậy nên tôi nắm lấy đôi tay thô thiển của hắn bẻ ngược về phía sau.

Hắn ta hét lên:

"A.. Con ranh mày làm ông đây đau chết! Thả tao ra!"

"Mau xin lỗi!", tôi nghiến răng bẻ mạnh hơn. Dù gì tôi cũng từng học võ để phòng những trường hợp như vậy.

"Mày là cái thá gì mà tao phải xin lỗi?", hắn phun một ít nước bọt ra sàn. Thật kinh tởm!

Mọi người bắt đầu quây quanh chỉ trỏ, bàn tán. Hắn tiếp tục:

"Mày biết tao là ai không? Mày làm gãy tay tao thì 10 cái mạng nhà mày cũng không đền nổi. Mẹ mày không dạy mày cho tử tế hả?"

Chửi tôi thì tôi chấp nhận nhưng động chạm đến cha mẹ tôi thì xem ra tôi phải dùng lực mạnh hơn nữa.

"Rớp..."

Hắn méo mó dùng sức quật ngã tôi lại. Và hiển nhiên chủ tịch Tô cũng đang đước trước mặt nhìn cảnh này. Chủ tịch nhìn tôi như một kẻ gây phiền phức. Tôi là bị chủ tịch làm phân tâm nên bị hắn nắm lấy tóc giật một cái thật mạnh. Cảm giác đau điếng truyền đến. Tôi ngồi bẹp xuống đất. Lúc này chủ tịch cao cao tại thượng vẫn đứng nhìn, không lại đỡ tôi dậy mà còn nói những lời cay nghiệt làm tổn thương rất tim bé bỏng của một cô sinh viên vừa ra trường đi làm cách đây không lâu.

"Mau cút về phòng nhanh!"

Gã đàn ông nghe giọng chủ tịch Tô thay đổi thái độ liền buông tôi ra. Quay lại phái chủ tịch phủi tay mấy cái. Sau đó hồ hởi bắt tay chủ tịch Tô.

Tôi ấm ức đứng dậy nhìn chủ tịch của tôi bằng ánh mắt tràn đầy căm phẫn. Nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi còn bị người xung quanh cười nhạo. Phải rồi! Tôi là một kẻ không tiền, không quyền thế. Chẳng qua là một con nhỏ sinh viên mới ra trường miệng còn hôi sữa. Sau đó, tôi nghe mọi thứ ù ù bên tai tôi chạy về phòng. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy thẻ phòng đâu. Lúc nãy tôi cũng quên mang theo điện thoại. Tìm lễ tân mà tôi đang khóc thế này coi bộ rất mất mặt. Còn chưa đủ mất mặt sao? Vì phòng của tôi cách phòng chủ tịch một tầng lầu nên tôi quyết định đợi ngài ấy về tôi sẽ nói hết ấm ức và sau đó xin nghỉ việc. Tôi không muốn làm nữa. Tôi ghét bọn người giả vờ cao sang nhưng bên trong thối nát.

Nhưng mà đợi ở cửa phòng được một lúc tôi mệt bắt đầu cảm thấy nóng lạnh, mắt bắt đầu mờ dần sau đó tôi ngã vào người đang đi về phía tôi.

Cũng may mắn tôi tiếp đất an toàn trong vòng tay ấm áp của ai đó. Dù sao tôi phải ngủ. Tôi chịu hết nổi rồi!