Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh

Chương 4: Bị cảm lạnh




Trong đầu tôi cứ canh cánh không biết nên gọi người đang đi phía trước là gì đây. Ông chú thì có vẻ già hơn so với tuổi. Anh thì cũng không hợp. Thôi tôi gọi theo cách mọi người hay gọi là Chủ tịch Tô vậy. Vừa rồi trên bàn làm việc, tôi còn biết được chủ tịch tên tiếng Trung được dịch sang tiếng Việt là Tô Quân. Cái tên nghe cũng hay hay.

Trời ơi! Người gì mà đi nhanh dữ vậy. Người Đài đều đi nhanh thế sao? Tôi xách nặng thế đuổi theo muốn hụt hơi. Đi thang bộ lên 2 tầng lần qua một dãy hành lang sang khu nhà bên cạnh. Sau đó phải sử dụng dấu vân tay của Tô chủ tịch mới được vào.

"Woa…"

Tôi há hốc miệng ra bất ngờ. Trước mắt tôi là một dãy bàn làm việc. Tất cả đều theo một trật tự không có một tài liệu dư thừa nào. Bàn làm việc rất sạch sẽ. Trên mỗi bàn đều có cây xanh đi vào bên trong là một hồ nuôi cá Koi. Mọi thứ ở đây đều đẹp.

Tôi lo mải mê nhìn mất đuổi theo chủ tịch. Tôi bước vội liền vô tình đụng phải một chị nhân viên. Chị ấy thật xinh đẹp, mặc một chiếc đầm trắng tinh khôi.

"Chào em! Em là thư ký mới của chủ tịch phải không?"

Tôi thở dốc gật đầu lia lịa.

"Nào nhanh đi theo chị!".

Tôi nói chuyện không ra hơi. Đi nhanh như vậy còn cầm theo nhiều đồ tôi mệt muốn xỉu. Nhưng mà đành ráng thôi. Dù sao cũng mới chỉ phỏng vấn mà đài tôi như vậy? Tôi trề môi có chút hối hận.

"Em mau in hợp đồng ra làm 2 bản rồi để vào bìa này cho chị. Phải cẩn thận. Hợp đồng này vô cùng quan trọng có sai chúng ra đền không nổi!"

Tôi gật đầu hiểu ý. Rất nhanh chóng tôi hoàn thành xong đem hợp đồng vào bên trong phòng hợp lớn. Bên trong phòng hợp được bày biện theo lối tối giản. Bàn hình chữ nhật, ghế ngồi họp, bảng và máy chiếu. Gam màu chủ đạo là màu trắng.



Và chhủ tịch và đối tác đã ngồi sẵn. Tôi nhanh chóng đứng kế ngài chủ tịch cao cao tại thượng. Quên nói với các bạn đối tác là nhìn như người Nhật. Tiếng nhật tôi nghe cũng hiểu đôi chút. Cũng may mắn cách đây 5 tháng tôi tham gia câu lạc bộ tiếng nhật của trường cùng với "crush" của mình. Bây giờ sử dụng được nếu trót lọt tháng lương đầu tiên phải mời "crush" đi ăn mới được.

Chủ tịch Tô bảo tôi đưa hợp đồng cho họ. Tôi nói tiếng Nhật một cách lưu loát.

"Chào ngài! Đây là hợp đồng. Mong ngài xem qua!"

Xong tôi cúi đầu trở về bên cạnh chủ tịch của mình. Vị đối tác nhìn tôi cười vui vẻ đôi mắt nhìn chăm chăm về phía tôi. Ông ta nói một tràn tiếng Nhật nhưng nội dung đại khái mẹ ông ấy là người Nhật. Cha là người Hoa. Nên ông ấy nói nếu rảnh muốn trao đổi thêm tiếng Nhật thì tìm ông ấy.

Tôi gật đầu cho có lệ. Với tôi đi học với "crush" vui hơn nhiều. Trong suốt buổi còn lại tôi không nói gì nhiểu chỉ cẩn thận ghi chép nội dung bàn bạc hợp đồng.

Sau 2 giờ đồng hồ, ngồi yên một chỗ tôi bắt đầu thấy mỏi cổ, vai và lưng. Cái mông còn bị ê nữa chứ. Có lẽ do ngồi lâu trong phòng nên tôi thấy rất lạnh. Cuối cùng họ cũng đi đến quyết định.

Họ đứng dậy, tôi cũng đứng dậy theo.

"Rất vui được hợp tác với Tô chủ tịch!"

"Rất hân hạnh! Chúng ta sau này hợp tác vui vẻ!", vừa nói Tô Quân vừa bắt tay vị đối tác.

Phải công nhận thân hình ấy thật hoàn hảo. Tôi thở phào nhẹ nhõm cúi đầu với vị đối tác. Sau đó chạy nhanh ra mở cửa tiễn ông ấy về. Tô chủ tịch đích thân tiễn ông ấy ra xe. Sau khi vị đối tác rời đi, chủ tịch Tô nâng cánh tay thon dài của nhìn lên. Tôi bất ngờ nhắm mắt lại cười tủm tỉm. Tôi sắp được hưởng thụ cảm giác tổng tài bá đạo xoa đầu nữ chính. Nhưng mà đợi lâu quá không thấy có động tĩnh tôi liền mở mắt ra. Tôi thấy chú ấy đang nhìn cái “Smartwatch” (đồng hồ thông minh) của mình. Cũng không thèm nhìn tôi mà nói:

"Mai đi làm đúng giờ!"

Tôi có chút hụt hẫng trả lời:



"Dạ cảm ơn ngài!"

Rồi cái vị chủ tịch cao cao tại thượng lạnh lùng rời đi bỏ mặc tôi ở đó. Quá sức quá đáng mà!

Tôi đang ủ rũ thì một bàn tay vỗ vai tôi:

"Chào bạn! Bạn phải Phạm Nhật Hạ không?"

"Bạn là?" tôi có chút giật mình thắc mắc.

"Chào! Tôi là Nguyễn Nhật Linh- nhân viên nhân sự. Bạn đi theo tôi làm thủ tục ngày mai nhận việc nhe!"

Tôi gật đầu đi theo. Vừa đi bạn ấy vừa giải thích một số quy định công ty sau đó còn nói tôi thật có diễm phúc khi được làm thư ký cho chủ tịch. Mức lương khá cao, chủ tịch lại quan tâm nhân viên. Tuy lâu lâu cũng hay cáu gắt, nổi nóng. Nhưng chịu khó rồi sẽ qua. Tôi im lặng gật đầu. Tôi còn xin số điện thoại của bạn ấy để trao đổi, biết đâu sau này còn có dịp nhờ vã.

Sau khi hoàn thành thủ tục nhận việc tôi được trả tự do. Lúc này công nhân công ty cũng tan ca. Khó khăn lắm tôi mới chen ngược dòng người ra khỏi công ty.

"Hắc xì…"

Tôi rùng mình một cái. Thôi rồi! Tôi chắc chắn rằng mình bị cảm rồi! Lê lết về đến nhà. Lấy ngay điện thoại ra gọi cho cha mẹ hay tôi tìm được việc rồi. Nghe giọng mẹ nghẹn ngào mà tôi muốn khóc. Một lát sau tôi cũng đành cúp máy. Sau đó, tôi tắm rửa sửa soạn rồi vùi vào cái chăn ấm áp mà ngủ. Trong mơ tôi thấy mình đi ăn cùng người thương.

Giấc mơ này thật đẹp….