Lần đầu tiên tôi xin việc ở công ty lớn đến vậy. Công ty có đến 70.000 nhân công luân phiên làm việc theo ca. Một con số không thể tưởng tượng được!
Chuông reo báo hiệu và thế là công nhân bắt đầu túa ra nhà ăn. Người đông như kiến nhưng mà mọi người đi rất trật tự không chen hàng. Cuối cùng đi qua dòng người tôi cũng đến được bàn ăn dành cho ứng viên.
Một bàn đầy đồ ăn được dọn sẵn món kho, món chay, món canh và rau luộc. Bàn chúng tôi có 5 người bao gồm 3 ứng viên và 2 nhân sự. Một bàn phải đủ 10 người ngồi cơ.
Cái bụng tôi réo inh ỏi nên tôi tập trung không quan sát nhiều nữa. Tôi xắn tay áo sơ mi lên bới cơm cho mọi người sau đó ngồi xuống ăn. Công nhân vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả nhìn thật vui vẻ. Tôi vẫn cứ cặm cụi ăn cho đến khi xung quanh bỗng dưng im lặng. Ngước nhìn lên thì mọi người cũng đã đứng dậy. Bạn phỏng vấn cùng tôi kéo vai tôi:
"Mau đứng dậy đi nhanh lên!"
Tôi cũng hoảng hốt không biết chuyện gì xảy ra liền đứng dậy. Chỗ tôi ngồi ngược nắng nhưng cũng đủ thấy dáng người cao to bước vào. Mọi người đứng dậy đồng loại nói:
"Chủ tịch!"
Sau khi người đó gật đầu thì mọi người tiếp tục ăn và trò chuyện như bình thường. Mọi việc diễn ra nhanh chóng làm tôi bất ngờ. Tôi cũng thực tập ở rất nhiều nơi trước đây. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một lãnh đạo ngồi ăn ở nhà ăn với nhân viên.
Chị nhân sự nhìn chúng tôi cười rồi bảo:
"Ngạc nhiên lắm phải không? Anh ấy là chủ tịch Tô. Nếu một trong ba 3 em đậu thì sau này sẽ làm việc chung với anh ấy!"
"Chị ơi, thế anh ấy là người nước ngoài hả chị?", cô bạn ngồi kế bên tôi vừa nói vừa gắp thức ăn.
"Đúng vậy! Anh ấy là người Đài Loan. Gần 35 rồi á. Qua Việt Nam cũng gần 5 năm rồi. Còn nữa nha! Anh ấy là nam thần trong công ty này đó. Độc thân sáng giá!", chị nhân sự cười cười nói.
"Phải chị mà còn độc thân chắc cũng cưa anh ấy lâu rồi! Hihi!"
"Thiệt hả chị? Hay chị cho em đậu đi để em cưa anh ấy đi chị!"
Tôi chỉ biết cười theo mọi người rồi quay sang nhìn chủ tịch. Ngài ấy chỉ ngồi ăn có một mình thôi. Thân hình thật cao to, mặc áo thun đơn giản cộng với quần jean tôn dáng. Nhìn chẳng giống ông chú một tí nào. Điểm tôi thích nhất là đôi giày thể thao dưới chân. Ít gì đôi đó cũng là giày phiên bản giới hạn. Chưa kịp nhìn ngắm đôi giày thêm chút nữa thì ngài ấy đứng dậy đi mất.
Đúng là một vị chủ tịch tác phong thật nhanh nhẹn.
Tôi nhìn mọi người lần nữa, phải quyết tâm đậu phỏng vấn mới được! Hy vọng ông trời phù hộ!
...
Ăn xong chúng tôi được nhân sự công ty dẫn sang một khu xưởng khác. Khi đi qua phải đổi thẻ khách, sau đó mới được vào. Tòa nhà kính trước mặt thật sang trọng. Trước khi vào chúng tôi phải ký thỏa thuận bảo mật. Quy trình là vậy.
Vào bên trong, mọi người đang tất bật làm việc. Mỗi người một việc cắm mặt vào máy tính không rời mắt. Tiếng bàn phím gõ lạch cạch, tiếng máy in hóa đơn cọt kẹt, tiếng điện thoại reo liên tục. Còn một mùi cà phê nồng đậm xộc vào mũi, mùi giấy mới...tất cả đã trở nên quen thuộc chỉ có dân văn phòng mới hiểu.
Chị nhân sự mở cửa phòng họp bảo chúng tôi vào trong. Ấn tượng của tôi chính là mùi bàn ghế xong thẳng vào mũi làm tôi ho sặc một chút. Tôi nghiêm chỉnh ngồi xuống đợi phỏng vấn. Hai bạn bên cạnh tôi đang dặm thêm một ít phấn ,son. Tôi thì vẫn vậy trước giờ hầu như không dùng đến phấn hay son. Da tôi đã trắng, môi cũng hồng sẵn rồi nên cũng không cần phải trang điểm thêm chi. Nhưng mà nhìn đối thủ cạnh tranh lợi hai như vậy tôi có chút run.
"Nguyễn Hoàng Quyên mời bạn vào gặp chủ tịch trước. Bạn có thể yêu cầu mức lương mong muốn trước mặt chủ tịch nha!"
Cô bạn xinh xắn bước vào. Chưa gì hết tôi đã nghe một cái rầm. Sau đó một hồi bạn ấy méo mặt đi ra. Ông ấy khó tính gọi thư ký cũ vào sau đó nói một tràn tiếng hoa. Dĩ nhiên là tôi nghe hiểu hoàn toàn. Đại khái ông ấy có người làm sai hợp đồng mà sắp đến giờ ký kết hợp đồng với đối tác rồi mà lại càng làm sai. Nhân tiện ông ấy bảo cô bạn tìm lỗi sai và sửa. Cô ấy run quá không làm được. Thế là ông ấy quăng xấp tài liệu giận dữ. Các bạn cũng biết, sinh viên mới ra trường như chúng tôi nhìn thấy cảnh này liền sợ thoát tim.
Bạn còn lại nhìn cảnh này liền lắc đầu nhìn chị nhân sự:
"Chị ơi. Em không phỏng vấn đâu!"
Ngay cả bản thân tôi còn thấy sợ. Công việc dù lương cao mà gặp ông chủ tính khínhư vậy thì thật là khó khăn có làm cũng không thể làm được lâu.
Tôi định bụng đứng dậy ra về thì gặp chủ tịch bước ra khỏi căn phòng của ông ấy. Tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống không dám nhìn.
Giọng nói của ổng đã trở nên trầm lại giọng nói người Đài nghe cũng thật ấm:
"Nhanh lên tôi chỉ còn 5 phút!"
Ông ấy vừa nói vừa nhìn đồng hồ. Tôi lấy bình tĩnh, hít thở thật sâu. Da gà da vịt của tôi nổi hết cả lên tôi vẫn cúi mặt bước vào phòng.
"Mời ngồi. Cô có 5 phút thuyết phục tôi. Tóm gọn, tôi không có nhiều thời gian!"
Ông ấy không nhìn tôi chỉ chăm chăm nhìn màn hình máy tính xách tay chỉnh sửa văn bản.
Tôi sợ nhất là nhìn thẳng vào người lạ. Tôi vẫn cúi mặt xuống. Tay chân tôi run. Tim tôi đập liên tục. Tôi không dám thở mạnh, người căng thẳng vô cùng.
Cuối cùng tôi chỉ còn 4 phút. Tôi siết chặt tay, lòng bàn tay bị chính móng tay của tôi bấm vào đau đớn. Tôi nhớ cha mẹ đã phải cực khổ như thế nào. Tôi bắn ra một tràng tiếng Trung
"Chào chủ tịch. Tôi là Phạm Nhật Hạ. Tôi vừa tốt nghiệp, thành thạo 3 ngôn ngữ. Tôi có thể sửa hợp đồng ngay lập tức.
Rất nhanh chóng tôi nhận được câu trả lời từ phía chú ấy:
"Được. Mau qua đây!"
Lúc này tôi mới dám nhìn lên. Gương mặt vô cùng đẹp trai trong cặp mắt kính cận. Đôi mắt màu đen, cái mũi cao vút công với đôi môi mỏng lại kiểu tóc bảnh như nam diễn viên Trương Lăng Hách của màn ảnh xứ Trung. Lại còn đang mặc một bộ âu phục vô cùng đẹp.
Ôi! Cha mẹ ơi! Lần đầu tiên tôi thấy người nước ngoài đẹp đến vậy. Tôi như thất thần. Cho đến khi nghe được giọng hối thúc của chú ấy:
"Còn chờ gì nữa?"
Chú ấy nhìn tôi. Chú trẻ hơn độ tuổi 35 đó. Tôi sắp đổ mất rồi!
Tôi không còn thời gian nữa rồi. Tôi bạo gan tiến lại ghế chủ tịch ngồi vào nhìn hợp đồng đang soạn dang dở. Tôi nhìn một loạt qua, với lượng kiến thức mà tôi khổ công tu luyện cuối cùng cũng không uổng phí.
Nên tôi chỉnh sửa lại cho hoàn chỉnh. Tôi cố gắng lắm cuối cùng mất đến 15 phút mới xong.
Tôi đứng dậy nói:
"Xông rồi ạ!"
Ông chú gật đầu: "Chắc chứ?"
Tôi tự tin nên nói: "Hoàn toàn chắc chắn!"
Vậy là ông chú nói với tôi:
"Cô được nhận. Cô mau xách máy tính đi theo tôi!"
Tôi thở phào nhẹ nhõm nhanh chóng ôm máy tính xách tay vào lòng còn cẩn thận lấy theo đồ sạc pin. Nhân tiện với tay lấy luôn cây viết và cuốn sổ tay trên bàn. Di chuyển theo thân ảnh cao to đẹp trai phía trước.
Thật sự bây giờ tôi mừng muốn khóc. Cũng may tôi vượt qua ải này thành công rồi.
Cảm ơn cha mẹ. Cảm ơn trời xanh phù hộ. Con có việc làm rồi!