Nghe tiếng động mạnh tôi giật mình tỉnh giấc!
"Tôi là ai?"
"Phạm Nhật Hạ, năm nay 21 tuổi xuân xanh!"
Ổi! Tôi vẫn còn sống, vẫn tỉnh táo. Lúc ngất đi cứ tưởng mình uống thứ đó đến mức ra đi luôn. Cũng may là mình còn sống.
Tôi từ từ mở mắt ra. Xung quanh rất rất tối. Tôi không nhìn thấy gì cả. Linh tính có chuyện chăng lành. Tôi bắt đầu sợ hãi định kêu cứu. Nhưng mà tôi cũng không thể kêu ai được nữa rồi. Miệng tôi đã bị nhét đầy vải. Mùi ẩm ướt, mùi mốc, mùi hải sản chết tanh tưởi sọc vào mũi tôi. Khiến tôi buồn nôn:
"Oe...ọe..."
Tôi muốn nôn nhưng miệng bịt kín không thể nào nôn ra được. Đây là đâu? Tại sao tôi lại bị như vậy?
Không lẽ chủ tịch bán tôi cho bọn buôn người? Có lẽ nào vì tôi chọc giận này ấy?
Tôi sợ rồi... Tôi chỉ muốn về nhà với cha mẹ. Tôi không làm thư ký nữa. Tôi không cần tiền.
Tôi ứa nước mắt. Tôi gào lên trong vô vọng.
Tôi cố gắng hét thật lớn. Nhưng những gì nghe được chỉ là âm thanh " ư ...ơ..." vô cùng nhỏ.
Tôi sắp phải chết ở nơi này rồi sao? Tôi còn cả một tương lai đang chờ, tôi còn chưa nghe được anh Phục Hưng nói gì với tôi mà?
Đột nhiên,
"É....c.....c..."
Tiếng cửa từ từ mở ra. Trong khoảng không tối ấy, tôi nghe được có người bước vào.
Rồi thì mảng tâm tối được thắp sáng bởi một bóng đèn tròn nhỏ. Ánh sáng mờ nhạt, nhưng đủ để tôi biết được đây là một xưởng nước mắm bị bỏ hoang. Và tôi nhìn ra được hai tên đàn ông to con đầy xăm trổ đang tiến lại gần.
Tôi bắt đầu hoảng sợ vẫy vùng. Tôi cố gắng tháo sợi dây trói tay tôi ra. Nhưng càng vùng vẫy càng đau đớn. Máu bắt đầu túa ra. Từng mảng da thịt in hằn vệt đỏ. Ra là dây thừng này còn được quấn bằng dây gân
Nếu vùng mạnh ra, e là càng đau đớn hơn.
Nhưng đây có cách duy nhất để chạy thoát.
Tôi sợ quá, cơ thể cứ run lên bần bật. Hai tên đó ngày một đến gần tôi hơn. Tôi hoảng loạn nên dùng hết sức còn lại vùng dậy chạy đi. Nhưng dường như tôi càng làm như vậy, chúng càng tỏ ra thích thú. Chúng cười man rợ, miệng như sắp chảy nước miếng thèm khát nhìn vào cơ thể của tôi.
"Mẹ ơi! Cứu con...Cha ơi...cứu con với..."
Tất cả chỉ là vô vọng!
Không có một câu kêu cứu nào ngoài " E...e...a....a..."
Ghê tởm hơn nữa, bàn tay thô ráp của hai tên đó cứ sờ soạng vào người tôi. Tôi lạnh sống lưng. Tất cả các lỗ chân lông trên cơ thể tôi đều phản ứng. Tôi co rút người lại.
"Ring...ring..."
Tiếng điện thoại reo lên. Chúng dừng tay. Tôi sắp được cứu rồi sao? Tôi mừng trong lòng. Biết đâu chúng là người tốt muốn hoàn lương.
"Dạ...Tôi sẽ xử đẹp con nhỏ này!"
Xong!
Tôi nghe được câu này dùng hết sức mình quằn quại vùng lên chạy đi. Nhưng chưa lết chạy được bao xa thì bị một tên hung hăng quật ngã.
Người tôi tiếp đất. Chưa dừng lại, hắn còn éo tôi một đoạn đến chỗ sáng rồi cười cợt nhìn tôi:
"Xoẹt..."
Bộ đồ bệnh nhân trên người tôi bị xé rách không thương tiếc.
"Chát..."
Tôi bị tát đau điếng, mắt nổ đom đóm.
"Xin tha mạng....tha mạng..."
Nhưng mà chỉ toàn " a...ư...ư"
"Cô em yên tâm...anh đây sẽ nhẹ nhàng giơ cao đánh khẽ!"
Hắn lật người tôi lại. Liếm láp....
Lời từ miệng hắn phát ra nghe thật ghê tởm.
"Đừng động vào người tôi...đồ ác độc..."
Nhưng mà càng lúc hắn càng thô bao áp sát cô thể tôi...
Tôi tuyệt vọng. Thà chết cũng chẳng muốn để hắn động vào người tôi.
"Haha. Mày chơi cho đã đi rồi tới tao! Sau đó quăng con này vào thùng ủ nước mắm. Nó mục xương cũng chẳng ai tìm ra!"
Tôi bật khóc nức nở. Tôi vùng vẫy không được nên chỉ quyết tâm đập mạnh trán mình xuống đất kết thúc mọi sự ô nhục này.
"Bộp..."
Trán tôi bắt đầu chảy máu tôi hoa mắt, đầu choáng váng. Vậy mà những tên khốn đó cứ không ngừng động tay vào người tôi...
"Rầm..."
Tôi nghĩ là mình sẽ sớm về với ông bà. Tôi buông xuôi nhắm nghiền mắt lại...
Mọi thứ trở nên tuyệt vọng!