Tô Quân mặc âu phục được thiết kế riêng. Đôi chân thon dài mang một đôi giày do chính tay anh thiết kế. Đôi giày màu trắng viền xám. Đường viên được may hoàn toàn bằng thủ công, từng mũi chỉ hoàn hảo đến kinh ngạc.
Đế giày được làm bằng cao su thiên nhiên tinh chế siêu nhẹ. Cảm giác mang vào tựa như không. Đôi giày có một không hai trên đời. Sang trọng bước ra khỏi xe, khí chất từ nơi anh khiến mọi người phải ngước nhìn.
Tô Quân đưa ánh nhìn quét qua một lượt, tìm thấy mục tiêu nên bắt đầu bước đến. Anh không muốn lãng phí thời gian thêm nữa. Vì thời gian còn lại phải về chăm cho cô gái nhỏ.
Anh nâng ly rượu vang đỏ lên:
"Chào chủ tịch Hoàng, rất hân hạnh được gặp ngài tối nay!"
Người Đàn ông mang hai dòng máu Đài - Việt, đôi mắt thâm trầm trải đời nhìn một lượt qua Tô Quân rồi chỉ dừng lại ở đôi giày mà anh đang mang. Giọng khàn đục cất lên:
"Cậu là?"
"Chào chủ tịch Hoàng. Tôi là Tô Quân, lần trước tôi và ngài có gặp nhau ở buổi tiệc Doanh Nhân", Tô Quân cười nhẹ vẻ tự tin tràn đầy.
Chủ tịch Hoàng nhíu mày suy nghĩ một hồi. Nhớ ra được Tô Quân ông ấy cười rồi nói:
"Ra là cậu Tô Quân. Tuối trẻ tài cao. Rất hân hạnh! Rất hân hạnh!"
Chẳng phải chủ tịch Hoàng đã gặp Tô Quân trong bữa tiệc doanh nhân hay sao. Anh còn đứng ở vị trí thứ ba sau ông Hoàng một người.
Người phục vụ đúng lúc đưa ly rượu mời chủ tịch Hoàng. Hai người cụng ly uống cạn.
"Đôi giày này?", nảy giờ ông Hoàng cũng chỉ nhìn vào đôi giày ở chân anh.
Tô Quân hiểu ra điều quan tâm của ông, nhanh chóng trả lời:
"Tự tôi thiết kế. Nếu ngài có hứng thú tôi tặng ngài một đôi."
Chủ tịch Hoàng lắc ly rượu trong tay, trầm ngâm một hồi rồi nhếch mép cười:
"Tôi cũng chỉ hứng thú vào công ty của cậu. Nếu phát triển ở Đài Loan có lẽ..."
Câu nói buông lững nhưng trong thâm tâm anh, mũi tên này đã dần đi đến đích.
"Cũng mong được hợp tác cùng ngài!"
Dĩ nhiên chuyện tốt như vậy lão Hoàng sao có thể từ chối :
"Khi nào có kế hoạch cậu kiếm tôi!"
Tô Quân cười, nâng ly rượu trong tay:
"Tôi sẽ cho người mang đến..."
Câu nói còn chưa được nói hết thì bị một giọng nữ cắt ngang.
"Tô Quân, anh cũng không giới thiệu người ta với chủ tịch Hoàng!", Trần Xuân Phương trong trang phục bó sát cơ thể tiến lại khoác tay Tô Quân ra vẻ thân mật. Mùi nước hoa nồng nặc xong đến mũi khiến cho Tô Quân phải hắt xì liên tục.
Chưa hết Trần Thanh còn nói thêm vào:
"Chủ tịch Hoàng. Đây là con rể tương lai của tôi mong ngài chiếu cố!"
Chủ tịch Hoàng cười vui vẻ bắt tay nhưng rõ ràng ông ta cái ông ta đang chăm chăm nhìn vào là vòng một to tròn bó sát của Trần Xuân Phương. Ông ta nheo mắt lai:
"Thật tiếc! Nếu không phải hoa đã có chủ thì tôi cũng mong có cơ hội!"
"Chủ tịch Hoàng khéo đùa. Tôi với Tô Quân đã..." nói đến đây Trần Xuân Phương cười thẹn thùng.
Cánh nhà báo thấy đây là một tin "hot" nên tranh thủ.
"Chủ tịch Tô, ngài cùng quý cô đây có hôn ước?"
"Chủ tịch Tô Quân điều vị tiểu thư này nói có phải sự thật?"
Ánh đèn của ống kính liên tục nháy lên làm Tô Quân phải lấy tay che mắt. Trước giờ anh không phải chưa từng xuất hiện trên báo. Nhưng chưa một tờ báo nào dám xăm soi vào về chuyện đời tư của anh. Đây há chẳng phải là do cha con nhà họ Trần dàn xếp hay sao?
Trần Thanh đưa tay lên khoác vai của Tô Quân, sau đó lão ta ra hiệu cho phóng viên giữ yên lặng. Lão chỉnh lại cà vạt rồi cất giọng thông báo:
"Tô Quân là con rể tương lai của Trần gia chúng tôi. Tụi nó có hơn ước từ lâu. Nay đợi dịp này công bố cho mọi người biết."
Trần Xuân Phương cười mãn nguyện, tựa cả cơ thể vào lòng Tô Quân.
Tô Quân nhíu mày khó chịu. Anh không muốn có bất kỳ một sự liên quan nào tới ả Xuân Phương này nữa. Anh thẳng tay đẩy ả ra.
Có điều như được chuẩn bị từ trước. Ả níu chặt tay của anh, tay cố gắng vòng qua ôm trọn eo của Tô Quân. Ả nhón người lên, miệng kề sát tay Tô Quân nói nhỏ:
" Anh dám nói không phải, em chắc chắn một điều với anh ả thư ký bé nhỏ của anh sẽ không còn sạch sẽ như trước nữa!"
"Cô dám?" anh kề vào tai vào Trần Xuân Phương nhàn nhạt nói.
Tô Quân quay mặt lại cười nhếch mép. Trước mặt tất cả các phóng viên nghiêm giọng nói:
"Chỉ là tự bọn họ nói."
Đám phóng viên không buông tha mà càng dồn dập hỏi hơn:
"Có thật không vị tiểu thư này?"
"Những điều này hoàn toàn là thật chứ Trần lão gia?
Rất nhanh, Tiểu Trương dẫn theo một số người ngăn đám phóng viên lại mở đường cho Tô Quân rời đi
Trần Xuân Phương đứng yên như chết lặng. Trong đám đông xô bồ, ả rơi nước mắt nhìn Tô Quân bóng lưng của
Tô Quân.
Người đàn ông này làm ả ngày nhớ đêm mong. Ngay cả nằm mơ cũng muốn có được. Vậy mà chưa bao giờ Tô Quân lại chịu để ả vào tầm mắt, chưa bao giờ đưa ánh nhìn trìu mến về phía ả.
"Tô Quân anh có bao giờ yêu em chưa?", Trần Xuân Phương hét lớn.
Tô Quân đang bước đi nghe câu hỏi của Trần Xuân Phương thì chững lại. Anh không quay lại, lời thốt lên làm người nghe phải đau lòng:
"Chưa bao giờ!"
Anh nhàn nhạt nói ra nhưng lại mang ngàn mũi tên xiên thẳng vào tim của Trần Xuân Phương. Ả quy xuống, gào thét:
"Tại sao chứ? Là tại sao? Em có gì không bằng ả?"
Tô Quân đứng lại. Làm đàn ông thì nên dứt khoát nói cho rõ một lần:
"Tôi trước giờ chưa từng thừa nhận. Chỉ tại cô tự luyến!"
"Vậy tại sao anh không từ chối? Tại sao anh không phản đối khi em nói? Tại sao anh lại cho em hy vọng? Rồi tàn nhẫn lấy đi?"
Tô Quân không trả lời cứ thế đi.
Lão Hoàng đưa tay về phía Trần Xuân Phương:
"Nếu hắn đã không yêu em thì còn có anh?"
Trần Xuân Phương mặt mày lem luốc ngước lên nhìn. Ả hận Tô Quân nhưng cũng không bao giờ tìm lão già bằng tuổi cha mình. Xuân Phương gạt tay lão Hoàng ra chạy đi.
"Con gái...đợi cha...!", Trần Thanh như hóa đá trước sự việc vừa diễn ra. Đến khi con gái ông chạy đi, ông ta mới hoàn tỉnh đuổi theo.
Lão Hoàng bóp chặt lòng bàn tay. Chưa bao giờ lão muốn gì mà không có được. Ánh mắt ham muốn đặt lên người Trần Xuân Phương.