Tôi vùng khỏi ông chú già khó tính đó tan ca. Vừa ra tới cửa thì tôi có điện thoại. Là mẹ gọi cho tôi. Tôi véo vào tay mình một cái thật mạnh sau đó ấn phím nghe:
"Dạ con nghe mẹ!"
"Hạ Hạ của mẹ! Con sao rồi? Có khỏe không? Tự nhiên hôm nay mẹ khó ngủ nên gọi hỏi thăm con. Cha mẹ vẫn ổn con đừng lo! Nghe nói con sắp lãnh lương rồi. Con ráng ăn nhiều vào nha! Ăn uống cho đúng giờ. Cũng không cần phải gửi tiền về cho cha mẹ. Cha mẹ tự lo được. Rảnh rỗi thì về với cha mẹ!"
"Dạ!", tay tôi cầm chặt điện thoại. Đôi mắt chùng xuống. Tôi thấy ấm áp lạ thường.
"Con cảm ơn mẹ! Cha mẹ giữ gìn sức khỏe. Khuya rồi cha mẹ ngủ sớm đi!", Cũng không đợi mẹ trả lời tôi cúp máy trước.
Tôi quy xuống ôm chặt điện thoại rồi khóc. Tôi sợ mẹ tôi nghe được sẽ đau lòng. Tôi không thể để cho cha mẹ lo lắng thêm nữa.
Tôi hét thành tiếng. Tôi tủi thân. Tôi mệt mỏi. Dù rằng tôi biết mình may mắn hơn nhiều người. Nhưng đối với một cô gái mới va chạm như tôi, tôi chịu không được.
Tôi cứ ngôi đó khóc...
Thời gian cứ thế trôi qua...
Nhưng rồi tôi đứng dậy gạt nước mắt. Nếu vì chuyện nhỏ như vậy mà tôi còn không chịu đựng được. Sau này với những chuyện lớn hơn mình sẽ ra sao?
Tôi quyết định quay lại. Tôi vào phòng, chủ tịch vẫn chăm chú vào công việc.
Tôi cúi đầu thật sâu xuống. Tôi xin lỗi bằng tất cả sự chân thành của mình:
"XIN LỖI NGÀI CHỦ TỊCH TÔ!"
Tô Quân đăng gõ phím đột nhiên dừng động tác khi nghe câu nói này của tôi.
Ông chú ấy chéo đôi chân thon dài của mình lại, lưng vào ghế thả lỏng.
"Cô chịu được sao?"
"Tôi sẽ hoàn thành báo cáo!", tôi nói giọng đinh ninh.
Chủ tịch Tô Quân cười nhếch mép:
"Làm được mới nói!"
Dĩ nhiên làm được cũng phải nhờ vào sự chỉ dẫn của ngài ấy. Đến 3 giờ sáng, mọi thứ đã hoàn thành một cách hoàn hảo. Với tôi, chủ tịch có khó tính, có thất thường như thế nào đi chăng nữa. Tình cảm lộn xộn ra sao nhưng có một điều chắc chắn là khi làm việc ngài ấy tuyệt đối không bao giờ cẩu thả và phải hoàn thành một cách hoàn hảo nhất. Không bất kỳ sai sót nào!
Bước ra khỏi công ty tôi ngước mặt nhìn lên bầu trời. Cũng đã gần 4 giờ sáng.
Tôi cười như điên. Không ai làm việc tới 4 giờ sáng như tôi.
Cũng lạ thật!
Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ bán mạng vì cái công ty này. Nhưng đến khi vào làm mới hiểu câu nói: "Hoàn cảnh đưa đẩy" là như thế nào!
Tôi tranh thủ soạn đồ đạc sau đó ngủ đến sáng.
Tuy ngủ rất ít nhưng tôi vẫn tỉnh táo. Điều làm tôi hào hứng chính là hôm nay lần đầu tiên tôi sẽ biết được cảm giác ngồi máy bay là thế nào. Lần này chủ tịch Tô đến đảo ngọc để bàn dự án mới. Và tôi sẽ được ở đó tận 4 ngày.
Không biết như thế nào nhưng tâm trạng rất vui!
•••
Sáng nay tôi dãy trọ vẫn nhộn nhịp người ra vào. Mà ngoại trừ bà chủ và nhỏ bạn ở phòng đối diện thì tôi cũng chẳng quen biết ai. Thỉnh thoảng lại thấy có người chuyển đồ đi, khi thì thấy người khác chuyển đồ vào. Còn có lúc cãi nhau ơm tỏi vì ghen tuông. Nhưng phần lớn người thuê nhà ở đây đều là sinh viên hoặc dân văn phòng. Ai làm việc của người nấy chẳng ảnh hưởng cuộc sống của nhau. Chung với chủ nên an toàn?
Xong!
Đi thôi!
Tôi mang balo đi ra khóa cửa cẩn thận! Rời đi. Hôm nay, tôi mặc một chiếc đầm hồng cánh đào cổ tròn bó eo.
Nhìn tôi khá trẻ trung và năng động. Tóc tôi có kẹp thêm một chiếc nơ hình anh đào. Lúc trước đi ngang qua cửa hàng bán quần áo gần trường nhìn thấy nó đẹp quá nên tôi mua. Để dành khi nào có việc gì thì mặc. Đó cũng là phần quà duy nhất tôi mua cho mình khi có tháng lương làm thêm đầu tiên.
"Nhật Hạ nay mặc đẹp nha! Con đi du lịch hả?", cô chủ nhà trọ vừa vuốt ve con Mực vừa hỏi tôi.
"Dạ con đi công tác!"
"Đi công tác mà mặc đẹp thế hả? Bộ để ý đứa nào sao?"
"Dạ đâu có đâu cô!", tôi khá ngượng nên gảy đầu. Vì cô hay chọc tôi còn bảo tôi mau có bạn trai đi để thành bà cô già như cô. Tới lúc đó hối hận cũng không kịp.
"Thiệt hong? Chứ cô thấy nó đứng ngoài cổng chờ kia kìa! "
"Làm gì có đâu cô! Đừng chọc con nữa!", tôi lắc đầu lia lịa.
Tôi gật đầu không nói thêm nên tôi đi. Tới cổng quả nhiên có thấy anh Phục Hưng đã đợi sẵn.
Vẫn vẻ ôn nhu như ngài thường. Anh đưa chiếc ly giấy về phía tôi:
"Hôm nay, trà đen machiato siêu béo cho em!"
"Tại sao?", hai tay tôi nắm chặt balo đang đeo trên lưng, chân mày tôi khẽ nhíu lại hỏi anh.
Anh Phục Hưng chỉ nói vỏn vẹn 3 chữ:
"Lời xin lỗi!"
Tôi cúi mặt xuống trầm tư. Đôi tay buông lỏng:
"Thật ra em cũng có phần lỗi trong đó. Nhưng mà em đã hứa với chị Trâm không nói với anh. Mà vậy cũng tốt.
Chuyện của hai người không phải để người ngoài cuộc như em lên tiếng!"
Anh lấy tay xoa đầu tôi:
"Ngốc! Anh với em còn bảo là người ngoài?"
Nghe câu này tim tôi như muốn rụng. Tôi cười ngượng ngùng.
"Tối nay em rảnh không? Anh có chuyện muốn nói với em!"
"Nói luôn bây giờ đi anh. Tối nay em không rảnh. Bây giờ phải đi công tác 4 ngày sau em mới về!"
Anh ngập ngừng suy nghĩ rồi bảo:
"Thôi đợi em về rồi nói! Bây giờ em đi đâu anh chở cho!"
Tôi lắc đầu xua tay:
"Dạ thôi anh về đi. Em đi xe công ty ạ! Cảm ơn anh vì ly trà đen này nhé!"
Nói xong tôi bái bai anh không quên nhìn anh một lần nữa mới chịu rời đi.
.*••
Sau các thủ tục thì cuối cùng tôi và chủ tịch cũng lên máy bay. Nhờ hồng phúc của chủ tịch mà lần đầu tiên đi máy bay đã được ngồi ở hạng thương gia. Điều đặc biệt là vé thương gia không phải xếp hàng mà được lên bằng cửa riêng. Bên trong khoang thương gia rất hiện đại, sang trọng và thoải mái, ghế ngồi thì rộng rãi và riêng tư.
Còn được phục vụ thức ăn nhẹ và nước uống nữa chứ.
Khi máy bay bắt đầu cất cánh tôi chưa thích nghi kịp nên hơi bị ù tai. Về sau dần ổn định thì cảm giác này đã hết.
Nhìn qua cửa sổ trên máy bay những đám mây lơ lửng trôi rất rất gần. Màu xanh dịu nhẹ của bầu trời tạo cảm giác yên bình...
Máy bay bay được 1 giờ đồng hồ thì hạ cánh ở sân bay Phú Quốc.