Tôi ở quê đến tối thứ hai thì lên xe về lại Sài Gòn. Trước khi đi mẹ tôi để vào balo của tôi một bịch đậu đỏ. Còn căn dặn kỹ lưỡng phải nấu chè ăn đúng vào ngày thất tịch.
Thật tình tôi cũng không muốn nhắc. Nhưng dạo này sao xung quanh tôi toàn đậu đỏ không vậy? Làm tôi cứ nhớ đến ngài chủ tịch, tôi thở dài:
"Hey...
Tôi thở dài vì sắp phải bon chen giữa những bộn bề của cuộc sống. Nhiều lúc tôi tự hỏi sao mình lại không học nông nghiệp về quê làm ruộng chăn nuôi, nuôi vài chú chó nhỏ làm bạn. Không phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống?
Tôi lấy điện thoại ra xem. Không có một tin nhắn nào cả.
Tôi lên mạng xã hội, bất ngờ thất anh Phục Hưng đăng trạng thái "Độc thân" không biết tôi nên vui hay buồn?
Nhưng tôi quyết định từ nay sẽ không dành tình cảm cho anh ấy nữa. Nhất định là vậy!
Sáng nay vẫn bình thường như một buổi sáng ở Sài Gòn. Tôi quyết định mặc quần tây áo sơ mi trắng, tóc tôi thắt bính hai bên trông đáng yêu cực.
Lịch trình hôm nay của chủ tịch là đi thăm hỏi ý kiến công nhân. Hiển nhiên chủ tịch nhà tôi dù không khỏe vẫn chọn đi bộ. Nên tôi quyết định mang giày thể thao. Loại giày tôi mua không phải loại thương hiệu đắt tiền gì. Chỉ 99 ngàn đồng một đôi nhưng được cái mang rất thoải mái.
Tôi đi sớm hơn thường ngày nên giờ này công ty còn khác vắng vẻ. Vừa đi tôi vừa học thuộc lịch trình...
"Rầm..."
Thật không thể tin được mới sáng sớm mà tôi đã bị vấp ngã bởi một cục đá giữa đường!
Mắt cá chân tôi sưng lên tấy đỏ. Tôi bước đi khập khiếng. Cảm giác đau điếng truyền đến.
Mẹ tôi thường bảo: "Y chí quyết định tất cả!"
Vậy là tôi đứng dậy phủi bụi rồi mỉm cười đi tiếp.
Đúng 7 giờ 30 phút chủ tịch có mặt. Không có gì đáng nói nhưng đến khi thấy ngài ấy xuất hiện thì tôi lại nhìn không chớp mắt.
Chủ tịch Tô mặc sơ mi trắng. Chiếc áo phẳng phiu, chỉnh chu với phần tay xắn lên. Nếp gấp rất thẳng, không tạo nên nếp nhăn và độ dài vừa đến phần khuỷu tay cộng với chiếc quần tây đen được ủi thẳng.
Tuy là tuổi có hơn cao so với tôi mà ngài ấy kết hợp với đôi giày thể thao trắng trông vừa thoải mái giản dị vừa lịch lăm phong độ.
Phải nói trẻ hơn tuổi 35.
Người ta thường bảo chỉ cần nam giới mặc áo sơ mi trắng tự nhiên đẹp. Chắc có lẽ vậy!
Đột nhiên chủ tịch đi đến bàn làm việc của tôi thái độ lạnh lùng, tay gõ lên bàn hai cái:
"Nhật Hạ, hôm nay không cần pha cà phê. Chuẩn bị 5 phút nữa vào phòng họp!"
5 phút nữa còn chưa tới giờ làm việc cơ mà? Tôi thầm trách móc.
"Dạ", tôi ủ rũ đáp.
Nói xong ngài ấy còn tiện tay đặc một ly cà phê trên bàn. Tôi ngạc nhiên nhìn chủ tịch thắc mắc.
"Đây là..?"
Chủ tịch vừa bước đi vừa nói vọng lại, âm trầm nhỏ nhưng tôi vẫn nghe rõ:
"Mua 1 tặng 1!"
Tôi tưởng đâu hôm nay ngài ấy muốn cảm ơn và xin lỗi vì tôi đã vất vả chăm sóc cho ngài ấy, còn chịu ấm ức khi bị vợ chưa cưới của ngài tát cho một bạt tai. Hóa ra chỉ là do khuyến mãi.
Tôi đứng dậy cúi người:
"Cảm ơn chủ tịch!"
Dù sao có còn hơn không.
Loay hoay một hồi tôi đưa bản báo cáo danh sách công việc cho chủ tịch.
"Thưa chủ tịch hôm nay ngài có lịch thăm hỏi ý kiến công nhân!"
"Ngài có cần đi xe điện chuyên dụng của công ty không ạ?", tôi sợ ngài ấy chưa bình phục nên hỏi thử.
Ngài ấy vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, vừa gõ bàn phím vừa loay hoay xem lại hồ sơ rồi đáp:
"Không cần! Tôi khỏe rồi!"
"Còn gì nữa không?", ngài ấy ngước lên chỉnh mắt kính lại nhìn tôi.
"Dạ không ạ!"
"Vậy ra ngoài đi!"
Tôi cắn nhẹ môi xoay người. Lúc này, chân tôi truyền đến cơn đau. Không thể đi như bình thường được. Tôi cúi xuống xoa chân rồi đi cà nhắc.
"Chân bị gì vậy?"
Tôi không nhìn chủ tịch chỉ nghe câu hỏi kèm tiếng gõ bàn phím nhanh hơn.
"Dạ không sao chỉ đau một tí thôi ạ!"
Không nghe chủ tịch nói thêm nên tôi rời đi.
"Nhật Hạ, hôm nay dùng xe chuyên dụng!"
"Dạ!"
Tôi thở phào mừng rỡ. Chẳng mấy chốc, xe đến đón và chở chúng tôi đi vào khu biệt lập ở công ty.
Đây là tòa nhà kính 5 tầng. Nơi này chứa tài liệu cơ mật, những sản phẩm thiết kế chưa tung ra thị trường. Nói đơn giản đó là nơi một chiếc giày mẫu đầu tiên được làm ra. Điều đặc biệt là nhân viên ở đây hoàn toàn không được sử dụng điện thoại di động. Máy tính muốn lên mạng phải xin phép đến chủ tịch. Khi nào ngài ấy duyệt mới được sử dụng.
Vừa bước vào một nhân viên bảo vệ dùng máy quét, quét một lượt qua người chúng tôi kiểm tra. Các thiết bị thông minh của chủ tịch và tôi đều bị thu giữ ở bên ngoài. Tôi thắc mắc ngài ấy là chủ tịch mà. Cần gì phải làm những thủ tục rườm rà như vậy.
"Chủ tịch cả ngài cũng bị kiểm tra?"
Chủ tịch còn chưa lên tiếng thì nhân viên bảo vệ cúi đầu:
"Ngài chủ tịch đã căn dặn mọi người bất kể ai, kể cả ngài ấy đều làm theo quy tắc!"
Tôi gật đầu hiểu ra. Sau đó, tôi và chủ tịch sẽ lên tầng 5 trước. Được thôi chỉ có 5 tầng lầu đi bộ một chút là tới.
Tôi nhanh chóng đi lối đi bộ như mọi người. Vì trước khi đi tôi có hỏi thăm bạn trợ lý quy trình ở đây. Bạn ấy bảo tất cả mọi người đều đi thang bộ. Vì thang máy dùng để vận chuyển hàng hóa. Còn một chuyện quan trọng bạn ấy dặn tôi đó là:
"Nhật Hạ biết tại sao thang máy chỉ vậy chuyển hàng mà không cho người đi không?"
"Là tại vì lúc mới thành lập công ty có một vị chủ quản đi thang máy và không ngay thang máy bị rơi... Cuối cùng rầm năm nào cũng phải cúng bái cho vị chủ quản ấy!"
Rồi bạn ấy cười lớn tiếng. Tôi lạnh sống lưng nên bây giờ tôi thể dù chân có trật đi chăng nữa cũng phải đi thang bộ!
Vậy mà vừa đặt chân đi về phía cầu thang thì tiếng của chủ tịch gọi lại:
"Nhật Hạ! Đứng lại! Vào thang máy!"
Tôi quay đầu:
"Chủ tịch mình đi thang bộ cho khỏe! Huống hồ thang máy để vận chuyển hàng hóa!"
Ôi mẹ ơi! Tôi toát mồ hôi hột, tim đập nhanh hơn, hơi thở nhanh dần mất đi sự bình tĩnh. Chỉ chờ cái gật đầu đồng ý của chủ tịch là tôi có thể bình thường trở lại. Nhưng không đáp lời tôi là sự thúc giục của ngài ấy:
"NHANH LÊN!"
Tại sao? Có lý nào là vậy?
Tôi chậm rãi bước lại. Tôi ấn tầng trên cùng.
Thang máy bắt đầu lên
Tầng 1...
Tôi nín thở!
Tầng 2.... Tầng 3... Tầng 4.
Tôi an toàn rồi!
"Ting...", là tầng 5!
Cửa vừa hé mở ra thì đột nhiên đèn trong thang máy tắt. Cửa đóng lại.
"Rầm... Rầm"
Thang máy tuột xuống 2 tầng. Tôi không chịu được nữa. Chân tôi run rẩy, người tôi bủn rủn.
Tôi lập tức ấn chuông nhưng không có phản hồi. Tôi sợ chắp tay lại mà niệm Phật.
Cửa thang máy vẫn chưa mở ra. Bên trong vẫn tối như mực. Tôi hình dung ra gương mặt đáng sợ của vị chủ quản đã khuất nên tôi nhào đến ôm chủ tịch.
Tôi tìm được hơi ấm trong tuyệt vọng. Nhưng mà chủ tịch như sắp đẩy tôi ra khỏi người ông ấy. Giọng tôi yếu ớt cầu xin:
"Tôi sợ! Xin ngài đừng đẩy tôi ra!"
"Yên tâm! Không chết được đâu!"
"Không phải! Tôi sợ người... Đã... Khuất... Cách đây lâu rồi!", tôi run đến giọng nói ngắt quãng.
Tôi còn tưởng chủ tịch lần này sẽ nhân cơ hội dọa tôi đến khóc luôn. Nhưng không ngờ ngài ấy lại dịu dàng xoa đầu tôi, bàn tay siết chặt ôm tôi vào lòng:
"Vị chủ quản đó chỉ bị ngất thôi!"
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Trong không gian tối, phảng phất mùi hương nam tính của chủ tịch. Từng làn hơi thở nóng ấm phả vào người tôi. Tôi còn nghe rất rõ nhịp đập nơi lòng ngực của chủ tịch.
Giọng nói của ngài ấy bắt đầu chuyển dần sang nghiêm túc:
"Chỉ là sau khi tỉnh dậy cũng là lúc tan ca không có người phát hiện ra nên bà ấy đã lên cơn đau tim ra đi không nhắm mắt. Lúc người ta phát hiện ra mắt bà ấy trợn trắng lên nên từ đó về sau thang máy này chỉ có công dụng vận chuyển hàng hóa lên xuống thôi!"
"Chủ tịch có thật không vậy?", tôi run lên từ đợt. Hoảng sợ tôi vùi mình vào lòng chủ tịch. Tay tôi quàng qua vòng eo săn chắc của Tô Quân.
"Nhật Hạ... Bà.. Ta... Đang... Ở phía sau lưng cô kìa!"
Trời ạ!
"A... A... A..."
Tôi hét lớn lên. Tôi khóc! Tôi bấu véo vào chủ tịch. Ngài ấy bây giờ là chiếc phao duy nhất cứu lấy tôi. Sau đó, cửa thang máy mở ra:
"Chủ tịch, xin lỗi ngài! Ngài có sao không ạ?"
"'Không sao!"
Chủ tịch nhìn tôi. Ngài ấy ghé sát tai tôi. Đôi môi mỏng chạm vào vành tai tôi mà nói:
"Nhật Hạ. Chuyện vừa nói là tôi đùa đấy!"
Tôi há hốc miệng, mặt tối sầm lại. Tôi lấy tay gạt nước mắt. Trong lòng ấm ức kinh khủng, cà nhắc đi thật nhanh.
Tôi thu dọn đồ đạc rồi xin phép nghỉ buổi chiều. Tôi đi bộ ra khỏi cổng công ty mà chân vẫn còn run rẩy.
Tôi hét lớn:
"Tô Quân đồ đáng ghét!"