Bỉnh Đường đỡ ta nằm xuống rồi đắp kín chăn. Ta nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Ngươi muốn giết hắn à?"
Hắn ngồi bên mép giường, cúi đầu nhìn ta. Khuôn mặt anh tuấn bị bóng tối bao phủ, đôi mắt đen như mực, có phần lạ lẫm. Một lát sau, ta nghe thấy hắn thâm trầm nói: "Ta tưởng rằng hắn sẽ biết an phận. Sống một cuộc đời lặng lẽ, làm ăn buôn bán nhỏ là giới hạn lớn nhất ta dành cho hắn. Sáng nay sau khi biết tin, ta phái người điều tra, biết hắn gần đây cố tình thăm dò chuyện về Nguyên gia chúng ta. Một khi đã vậy, ta sẽ không cho phép hắn tồn tại."
"Nhưng phía Lục bảo chủ..."
"Lục bảo chủ không thể gây ảnh hưởng đến ta, Thừa Ý à." Giọng Bỉnh Đường nhàn nhạt: "Ta không quan tâm tiêu chuẩn của hắn là gì, vì ta có nguyên tắc của ta. Đó là bằng mọi giá phải bảo vệ huynh an toàn, phải diệt trừ tất cả khả năng, người, hay vật có thể gây tổn hại đến huynh. Hắn thử thách ta thấy không đủ tiêu chuẩn cũng được, hắn không vừa lòng với ta cũng chẳng sao, ta không để bụng. Người duy nhất ta quan tâm chính là Thừa Ý."
Trong phút chốc, tim ta đập thình thịch, không nhịn được khẽ chớp mắt.
"Hắn không thể ngăn cản ta. Dù hắn có là phụ thân thân sinh của huynh, là Võ Lâm Minh chủ vô song hay Bảo chủ Bạch Đề Bảo đi nữa."
Ta nuốt một ngụm, cố nén sóng cuộn trong lòng: "Nhưng ngươi vẫn chưa chắc chắn chuyện đệ đệ ngươi có ác ý với chúng ta, đúng không? Theo như ngươi nói, hắn chỉ tìm hiểu về Nguyên gia chúng ta và cùng tới Yến Châu mà thôi."
"Dù chỉ có một khả năng vô cùng nhỏ, ta cũng không thể để hắn sống."
Ta hít sâu một hơi, nắm ống tay áo Bỉnh Đường: "Ý ta không phải khuyên ngươi không giết hắn. Tính mạng của ta được nhiều người bảo vệ như vậy, ta không muốn đặt bản thân vào hiểm cảnh vì một kẻ không liên quan. Chỉ là, ta thấy trước đó nên điều tra rõ ràng xem mục đích của hắn là gì đã."
Hắn nghi hoặc nói: "Chuyện này quan trọng sao?"
"Tất nhiên là quan trọng." Ta nghiêm túc nói: "Thứ nhất, ngươi từng bỏ công sức cứu hắn, chứng minh ngươi vẫn nhớ đến tình nghĩa khi trước?"
Hắn khẽ thở dài: "Ta cứu hắn vì khi đó Thừa Ý bệnh nặng, lúc nào cũng kề cận thời khắc sinh tử. Ta muốn tích một chút đức. Thêm nữa, tính cách hắn yếu đuối, không gây nổi rắc rối gì."
"Thôi được, dù ngươi nghĩ gì thì điểm thứ hai mới quan trọng. Nếu hắn thật sự đến Yến Châu vì nhắm vào chúng ta, ngươi không thấy hắn đến quá nhanh sao? Hôm nay là ngày thứ năm chúng ta đến Yến Châu. Hắn không có thế lực nào chống lưng, về lý không thể biết ngươi đang ở đây. Dù tình cờ biết cũng không thể đến đây nhanh như vậy."
Chuyện ta có thể nghĩ ra, Bỉnh Đường hiển nhiên cũng đã nghĩ đến. Thế nhưng đại khái hắn không buồn suy đoán chuyện này, dù sao biện pháp đơn giản nhất chính là diệt trừ thẳng tay.
Quả nhiên, ta vừa nói xong, Bỉnh Đường trả lời: "Ta biết. Hắn được Lục bảo chủ đưa tới."
"Lục bảo chủ là phụ thân ruột của ta. Ta nghĩ hắn sẽ không cố ý đặt ta vào nguy hiểm. Nếu ngươi giết đệ đệ, ta nghĩ Lục Bảo chủ sẽ càng khắc sâu ấn tượng xấu về ngươi!"
Trên mặt Bỉnh Đường hiện một nụ cười: "Vậy ra, Thừa Ý muốn hình tượng của ta trong lòng Lục Bảo chủ trở nên tốt hơn?"
Ta hung dữ nói: "Ngươi đừng hiểu lầm! Ta chỉ không muốn xảy ra giao tranh, đến lúc đó lại phải đứng ra giảng hòa, rất phiền phức. Tóm lại, ta thấy ngươi nên điều tra rõ ràng mục đích của đệ đệ ngươi trước. Nếu hắn tìm ngươi để báo thù thật, hoặc có ý định vạch trần thân phận của ta, khi đó giết hắn vẫn chưa muộn."
Bỉnh Đường thở dài: "Tuy ta không để ý ấn tượng của Lục bảo chủ đối với ta, cũng không quan tâm đến tính mạng của kẻ kia, nhưng ta sẽ nghe lời Thừa Ý."
Ta vừa lòng, đắp chăn rồi nhắm mắt lại: "Tốt, ngủ thôi. Chúc ngủ ngon!"
Ta cảm giác trán mình bị hôn một cái, sau đó giọng nói dịu dàng của Bỉnh Đường truyền đến: "Ngủ ngon nhé, Thừa Ý."
Ta lập tức mở bừng mắt, cả giận: "Đã nói không được hôn chúc ngủ ngon cơ mà!"
23
Sáng hôm sau, gặp Tinh Đồng rồi ta mới biết đêm qua có thích khách, sau đó Tinh Đồng được phái đi bảo vệ gia đình Chính Hi. Có điều bên viện nhà Chính Hi lại bình yên vô sự.
Phỏng theo miêu tả khoa trương của Tinh Đồng, khi đấy hắn vừa nhảy lên nóc nhà phòng Chính Hi, suýt nữa đã bị tiếng ngáy của Chính Hi làm giật mình ngã xuống đất.
Sau đó, vị kim cương của Bạch Đề Bảo tới, nói bảo chủ có lệnh, muốn đưa Ngôn tỷ tỷ và ba đứa trẻ rời đi, chỉ chừa lại vị Thiếu bảo chủ là Chính Hi.
Chính Hi tất nhiên kiên quyết phản đối, hai bên giằng co hơn nửa canh giờ, sau đó vị kim cương kia rời đi. Chính Hi tức giận mất ngủ cả đêm, lải nhải than phiền với Ngôn tỷ tỷ mấy chuyện như "Phụ thân là tên khốn" linh tinh.
Nghe Tinh Đồng nói vậy, ta dự cảm Chính Hi chẳng mấy sẽ đến tìm ta. Quả nhiên, bữa sáng vừa dọn lên, Chính Hi đã vọt vào phòng ta, trông vô cùng giận dữ.
"Thừa Ý! Đệ quyết định rồi, đệ muốn đưa tức phụ và hài tử rời khỏi Yến Châu, đến nơi phụ thân không thể tìm thấy! Huynh mau tới tham mưu giúp đệ xem nên đi nơi nào."
Ta nuốt miếng bánh bao trong miệng: "Không phải đệ nói muốn chiếm đoạt cả địa vị lẫn tài sản của phụ thân à?"
"Giờ đệ đã hiểu rõ. Trong mắt ông ấy, đệ chẳng là gì hết! Đệ không thèm địa vị hay tài sản gì của ông ấy hết! Đệ muốn tự thành lập một thế lực hùng mạnh hơn ông ấy cả trăm lần! Huynh trưởng, đành để huynh chịu thiệt thòi, kế thừa gia nghiệp của ông ấy."
Ta ăn một muỗng cháo: "Chuyện này không được, ta là người của Nguyên gia. Có điều, phụ thân đệ đã mời ta và Bỉnh Đường mười ngày nữa tham dự yến hội của Bạch Đề Bảo, chính là vào ngày 28 tháng 4."
"Tức phụ của đệ cũng được mời. Đệ đã bảo nàng ấy đừng đi."
Xem ra Chính Hi không nhận được thiệp mời, chỉ sợ đây chính là một trong những nguyên nhân khiến hắn nổi giận.
Ta nói: "Đệ không thấy chuyện này là do phụ thân cố tình chọc tức đệ à?"
Chính Hi cười lạnh: "Đệ cũng đáng muốn chọc tức ông ấy đây."
"Thế đệ không nghĩ đây là một cơ hội tuyệt vời à?"
"Cơ hội gì?"
Ta nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là thể hiện thật tốt, sau đó ngẩng mặt khoe khoang trước mặt phụ thân đệ."
"Hiện tại đệ không có tâm trạng cho chuyện này." Chính Hi giậm chân, nôn nóng nói: "Thừa Ý, đệ nói cho huynh nghe. Đệ nghi ngờ phụ thân đã giết Lục Thương."
Ta ngẩn người: "Sao cơ?"
"Lục Thương chính là chú chó mà đệ nuôi. Hôm kia, đệ sai gã sai vặt lén đưa nó ra khỏi phủ. Hắn mãi không nói gì, đến hôm qua mới khai với đệ là tìm mọi ngóc ngách trong Lục phủ nhưng không thấy Lục Thương đâu. Phụ thân trước giờ rất ghét Lục Thương, còn mắng đệ là đặt tên người cho chó, không ra thể thống gì. Đệ nghĩ ông ấy nhất định đã giết Lục Thương rồi!" Chính Hi nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng, cứ đi đi lại lại.
Ta vội vàng nói: "Đệ bình tĩnh lại đã. Hay để ta thay đệ đi Lục phủ một chuyến, hỏi thăm xem thế nào?"
"Thừa Ý, xin nhờ huynh. Lục Thương thật sự rất quan trọng với đệ!"
Ăn sáng xong, ta lập tức gọi người chuẩn bị xe ngựa đi Lục phủ.
Gần đây Bỉnh Đường dường như rất bận rộn, từ sáng đã không thấy bóng dáng. Nghe nói hắn tới phân đường của Nguyên thị xử lý công chuyện.
Tổng đà của Bạch Đề Bảo nằm ở ngoại ô Yến Châu. Lục phủ lại ở trong thành, xem như một cứ điểm của Bạch Đề Bảo. Nơi này cách nhà chúng ta không xa, ước chừng đi đường ba khắc là đến.
Mấy hôm trước ta đã đến một lần, hôm nay cũng coi như quen đường. Thủ vệ giữ cửa đã biết mặt ta, cúi người cung kính nói: "Nguyên tiên sinh, buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành."
Tính ra ta còn khá may mắn. Nghe nói Lục bảo chủ đang ở trong phủ.
Thị vệ đưa ta và Tinh Đồng đến viện chính. Nơi này bài trí đơn giản, không khí nghiêm cẩn. Thủ vệ không nhiều nhưng thoạt nhìn đều võ nghệ cao cường.
Chắc do nhận được được bẩm báo từ trước, chúng ta vừa đến thì Lục Bảo chủ ra đón từ nhà chính: "Thừa Ý, sao con lại tới đây?"
Ta nói: "Ta tới giúp Chính Hi hỏi thăm chú chó của hắn. Thúc chưa giết hại nó đấy chứ?"
Vẻ mặt của Lục bảo chủ như lạnh đạm hơn vài phần: "Nó còn không biết tự mình hỏi? Nam tử hán đại trượng phu, chuyện nhỏ này cũng phải nhờ người khác làm giúp, còn ra thể thống gì?"
Ta vội vàng nói: "Chủ yếu là do ta rảnh rỗi, Chính Hi còn phải chăm sóc hài tử."
Lục bảo chủ không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, sau đó nói: "Ta để nó ở phòng phụ bên cạnh. Con muốn đi xem không, Thừa Ý?"
"Vậy ta đi xem thử xem."
Hắn đi trước, Tinh Đồng đẩy xe lăn của ta đi sau. Lúc bước vào phòng, hắn hơi nghiêng người mở cửa.
Một con chó to bự đang nằm nghỉ trên nền đất, cổ đeo xích sắt. Nó có bộ lông màu xám trắng rất đẹp, hai lỗ tai dựng đứng. Đôi mắt màu vàng nhạt âm trầm nhìn chúng ta, trông như thể sẵn sàng lao tới bất cứ lúc nào. Trên mặt đất còn vài mẩu xương vụn chưa ăn hết.
Tinh Đồng sợ chó, không dám đẩy xe lăn quá gần. Ta nhìn về phía Lục bảo chủ, nói: "Chính Hi có vẻ rất nhớ nó. Không biết chúng ta có thể đưa nó đi không?"
"Gia hỏa này có lai nửa dòng máu sói, tính tình hoang dã. Phu thê Chính Hi phải chăm sóc ba đứa nhỏ, thời gian đâu chăm sóc nó? Nếu nó làm bọn trẻ bị thương thì không ổn."
Ta chợt hiểu ra: "Chính Hi nói thúc ghét nó, nhưng thực chất là thúc sợ nó làm bọn trẻ bị thương? Ta biết mà! Ta nhớ trước kia thúc kể từng nuôi mấy chú chó, sao lại ghét chó được?"
"Chính Hi đã là phụ thân của ba đứa trẻ rồi, lại cứ giận dỗi như trẻ con. Không biết bao giờ hắn mới chín chắn lên được." Lục bảo chủ đóng cửa, nói với ta: "Thừa Ý đến đúng lúc lắm. Ta muốn con gặp một người."
Ta hơi nghiêng đầu: "Sao?"
Hắn đưa ta đến sảnh chính. Chúng ta đợi khoảng một khắc, sau đó thị vệ dẫn một thanh niên trông có vẻ thư sinh đến.
Ngươi này ước chừng ngoài 20 tuổi, dáng vẻ cao gầy thanh tú. Hắn dường như hơi câu nệ, gần như đi cùng tay cùng chân, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn.
"Lục, Lục bảo chủ, xin hỏi ngài tìm ta có chuyện gì?" Giọng hắn nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Trái ngược với hắn, Lục bảo chủ vô cùng uy nghiêm, giọng vang như chuông: "Tử Vưu, vị này chính là Nguyên gia Cửu trưởng lão. Không phải ngươi có chuyện muốn tìm hắn sao?"
Ta khẽ chớp mắt nhìn hắn. Tầm mắt hắn tình cờ cũng đối diện ta, sau đó hắn hốt hoảng né tránh, cúi đầu nói: "Gặp mặt Nguyên trưởng lão, tại hạ là Chu Tử Vưu."
Họ Chu? Ta mở to mắt, mơ hồ đoán được thân phận của đối phương.
Quả nhiên, sau đó thấy hắn ngập ngừng nói: "Ta muốn nhờ ngài gieo quẻ tính xem huynh trưởng Chu Mậu Huân của ta còn sống trên đời hay không. Ta vốn tưởng rằng hắn bị người hại chết từ lâu. Nhưng khoảng năm năm trước, khi đang trên đường đi lưu đày, ta đột ngột bị đánh hôn mê. Sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình ở trong một khách điếm, trong tay nải có giấy chứng minh hộ tịch mới và một túi bạc. Ngoại trừ hắn, ta không nghĩ ra người nào khác sẽ cứu ta. Khoảng thời gian trước, Lục bảo chủ phái người tìm ta, nói từng giao thiệp với gia mẫu của ta. Nhờ hắn nhắc nhở, ta mới nhớ ra nhà mẹ đẻ của huynh trưởng ta là người Nguyên gia. Ta chợt nghĩ, có khi nào hiện tại hắn đang ở Nguyên gia không?"
Ta không khỏi nhìn về phía Lục bảo chủ. Hắn khẽ gật đầu, ý là có lời nói của đối phương có thể tin được.
Nghĩ đến thái độ của Bỉnh Đường, không hiểu sao ta thấy ngũ vị tạp trần. Ta thử hỏi: "Nếu biết hắn còn sống, ngươi muốn tìm hắn nhận thân không?"
Hắn chỉ lắc đầu: "Ta chỉ muốn xác nhận xem huynh trưởng còn sống hay không thôi. Nhiều năm như vậy, hắn không muốn gặp ta, chắc hẳn có lý do khó nói."
"Chuyện này... Khụ." Ta liếc mắt nhìn Lục bảo chủ: "Ta có thể nói chuyện riêng với thúc không?"
Lục bảo chủ gật đầu: "Tử Vưu, phiền ngươi tạm thời lánh mặt một chút."
Sau khi Chu Tử Vưu rời đi, ta lập tức hỏi: "Thúc muốn làm gì?"
"Thử xem tâm tính của Nguyên Bỉnh Đường." Hắn thờ ơ nói: "Nếu hắn chưa phân trần đã muốn đẩy Chu Tử Vưu vào chỗ chết, vậy hắn sẽ vĩnh viễn không được ta chấp thuận. Có điều ta nghĩ tám phần hắn sẽ làm chuyện này. Phỏng theo tính cách của hắn, chắc hẳn vẫn luôn hối hận năm đó đã không nhổ cỏ tận gốc. Có thể nói, đây là một cơ hội đắt giá để hắn diệt trừ tai họa ngầm do sự mềm lòng nhất thời khi đó."
Ta vừa xấu hổ lại chột dạ. Trong lòng thầm nghĩ, thúc đã hiểu hắn như vậy, còn muốn thử cái gì nữa? Ngoài mặt, ta im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể cứng nhắc nói: "Ta nghĩ hắn sẽ không làm vậy."
"Thừa Ý, con nói con và hắn chưa xác định quan hệ. Con sẽ không giúp hắn chứ?"
Ta vội vàng đưa tay lên thề, giọng vô cùng kiên định: "Nếu ta giúp hắn, ta là cún con!" Khi trước giúp thì không tính.
Hắn tựa hồ không nghi ngờ, khẽ gật đầu: "Vậy thì ta yên tâm rồi."
Hết Chương 19
---
Lời tác giả:
Lục bảo chủ nghĩ Bỉnh Đường nhất định sẽ giết Chu Tử Vưu vì Bỉnh Đường sợ Chu Tử Vưu muốn trả thù chuyện "gián tiếp diệt môn". Lục bảo chủ cho rằng Bỉnh Đường luôn hối hận lúc đó đã cứu Chu Tử Vưu. Đúng là Bỉnh Đường hối hận, nhưng khi đó hắn làm vì "tích đức" cho Thừa Ý, thế nên hắn cũng không thể giết người tùy tiện.
Hiện tại, chủ yếu vì Chu Tử Vưu chú ý đến Nguyên gia, Bỉnh Đường sợ hắn tới tìm mình, nhận ra mình là huynh trưởng mất tích nhiều năm, sau đó vạch trần sự thật về người mang huyết mạch Thần Toán, vì thế mới muốn giết hắn.
Cho nên kỳ thật với Bỉnh Đường, Chu Tử Vưu có mục đích gì không quan trọng. Hắn chỉ sợ Chu Tử Vưu nhận ra hắn, dẫn đến gây nguy hiểm cho Thừa Ý. Nhưng lời này hắn không thể nói thẳng với Thừa Ý, sợ Thừa Ý sẽ có cảm giác tội lỗi vì lưng đeo mạng người.
Thừa Ý chỉ đơn thuần cho rằng Bỉnh Đường sợ Chu Tử Vưu sẽ gây bất lợi cho họ.
Động cơ khiến Bỉnh Đường giết Chu Tử Vưu mà Lục Bảo chủ nghĩ vốn chỉ là phụ. Chuyện mà Bỉnh Đường lo lắng thì Lục Bảo chủ lại không để tâm, lý do vì hắn có thể hoàn toàn khống chế Chu Tử Vưu. Tuy nhiên Bỉnh Đường không tin Lục bảo chủ, chỉ tin vào chính bản thân hắn.
*
Những chuyện trên có thể sẽ được nhắc đến trong phiên ngoại ở góc nhìn thứ ba. Tuy nhiên phiên ngoại của tôi thường sẽ như "bộ quần áo mới của hoàng đế", vì thế muốn giải thích qua trước.