20
Tinh Đồng vừa dứt lời thì cửa mở ra, Bỉnh Đường bước vào.
Ta không biết vẻ mặt hắn ra sao, chỉ nghe thấy hắn cười nói: "Tinh Đồng, ngươi ra ngoài trước đi. Ta và Thừa Ý muốn nói chuyện riêng."
Ta không dám quay đầu nhìn hắn, cả người cứng đờ: "Tinh Đồng! Ngươi không được đi!"
Tinh Đồng làm thủ thế xin lỗi với ta, sau đó chân như thoa dầu chạy bay ra bên ngoài, không những thế còn tri kỷ đóng kín cửa.
Ta im lặng nghiến răng, thầm nghĩ: Nguyên Tinh Đồng - ngươi chết chắc rồi.
Khóe mắt thấy Bỉnh Đường đi về phía mình, ta tính cử động người nằm xuống. Thế nhưng cánh tay đau nhức làm không nổi, cuối cùng đành phải lấy gối che mặt, bịt tai trộm chuông: "Ta ngủ rồi, ngươi đừng nói chuyện với ta."
Ta cảm giác có lực kéo gối ra nên quật cường níu chặt. Đối phương cũng dừng lại, không cố kéo bằng được.
Ta nghe thấy hắn thở dài: "Ta còn tưởng Thừa Ý khóc vì giận ta thật, trong lòng áy náy không thôi, cứ đau đáu mãi. Hiện tại biết Thừa Ý khóc là do đau tay, ta lại càng thêm áy náy. Nếu không phải vì ta khiến Thừa Ý tức giận, cánh tay Thừa Ý sẽ không đau."
Ta rầu rĩ nói: "Tiểu tử ngươi biết sai rồi thì tốt."
"Về việc cố gia chủ dự đoán tương lai của Thừa Ý, ta cũng biết vài chuyện. Thừa Ý muốn nghe không?"
Nghe xong câu này, ta lập tức không thấy xấu hổ nữa, vội vàng buông gối xuống, gấp gáp hỏi: "Ngươi biết à?"
Bỉnh Đường khẽ mỉm cười, gật đầu: "Năm đó trước khi cố gia chủ qua đời đã nói chuyện với ta."
"Bà ấy nói gì?"
"Để ta lên làm gia chủ cũng là ý của bà. Bà cổ vũ ta ngồi vững vị trí gia chủ bằng chính sức mình, hơn nữa còn phó thác Thừa Ý cho ta chăm sóc."
Ta ngẩn ra.
Năm đó Bỉnh Đường bỏ nhà ra đi, tới Lăng Gia Sơn cậy nhờ ông bà ngoại, kết quả phát hiện ông bà ngoại hắn đã qua đời. Gia đình mẫu thân hắn chỉ còn sót lại cữu cựu và mợ không thích hắn.
Hắn vốn tính rời đi, sau đó được mẫu thân đưa đến bên cạnh ta, làm thư đồng của ta.
Trong ấn tượng của ta, mẫu thân rất coi trọng Bỉnh Đường, nhưng đây là lần đầu tiên ta biết bà ủng hộ việc Bỉnh Đường lên làm gia chủ. Ta còn tưởng rằng đây chỉ là ý của các trưởng lão.
"Bà ấy còn nói, nếu ta có thể được các trưởng lão tán thành trước năm mười tám tuổi, tên được ghi trong gia phả trực hệ của Nguyên gia, bà sẽ xác nhận ta có tư cách ở bên Thừa Ý —— mà ta đã đạt được những điều đó từ năm mười sáu tuổi."
Ta ngây người: "Khoan đã! Lúc mẫu thân qua đời, không phải ngươi mới mười một tuổi sao?" Việc mẫu thân thảo luận "chuyện đại sự cả đời của ngươi và nhi tử ta" với một tên nhóc thật sự khiến ta nghẹn lời.
"Thừa Ý hẳn cũng nhớ ta trưởng thành tương đối sớm."
Quả thật, hắn rõ ràng nhỏ hơn ta hai tuổi mà lại giống như hơn ta mười tuổi. Hành xử, suy nghĩ như một người trưởng thành. Nhưng ta không ngờ rằng ở khía cạnh này hắn cũng trưởng thành sớm như vậy.
Hắn lại thở dài: "Vốn dĩ ta muốn từ từ phát triển tình cảm với Thừa Ý, nghĩ tương lai mà cố gia chủ dự đoán sẽ không sai lệch. Tiếc rằng, Thừa Ý nhân lúc ta không chú ý, thiếu chút nữa thành thân với người khác. Ta nhận ra bản thân cần phải hành động. Dù sao ta mới là chân mệnh thiên tử của Thừa Ý, há lại có thể để kẻ khác đoạt Thừa Ý đi?"
Ta trừng mắt nhìn hắn: "Chân mệnh thiên tử cái mông!"
Hắn cười tủm tỉm, ngồi xuống mép giường cầm tay ta, dịu dàng nói: "Chỉ là, Thừa Ý từng gieo quẻ tính tương lai của nhiều người như vậy, hẳn cũng hiểu rõ? Sự thành hay không là do người, tương lai hiếm khi cố định bất biến. Nếu ta không cướp Thừa Ý đi, chỉ sợ Thừa Ý đã thành hôn với người khác mất rồi."
Ta hơi nhíu mày, chần chừ khẽ gật đầu. Tuy nói vậy nhưng kỳ thật, nếu ta vận dụng toàn bộ sức lực nhìn trong phạm vi lớn thì sẽ thường chỉ thấy một tương lai duy nhất.
Nói cách khác, chúng ta không chỉ thấy nhiều khả năng của tương lai mà có thể thấy được tương lai chính xác sẽ như thế nào. Chỉ là nhìn tương lai chính xác sẽ biết quá nhiều thiên cơ, cực kỳ tổn hại đến cơ thể. Vì thế ta rất ít khi làm, thường chỉ nhìn các khả năng có thể xảy ra mà thôi.
Ta không biết lúc mẫu thân tính cho mình dùng phương thức nào. Có điều trực giác nói cho ta biết, với tình yêu bà dành cho ta, hẳn là bà đã nhìn thấy "tương lai chính xác."
"Nếu vậy, điều cố gia chủ nói chỉ là một khả năng, Thừa Ý đừng vướng mắc trong lòng. Tương lai chúng ta có ở bên nhau hay không tùy thuộc vào tâm ý của Thừa Ý. Chuyện tình cảm cứ để thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông là được.Ta sẽ không ép buộc Thừa Ý, bắt Thừa Ý làm chuyện huynh không muốn. Thừa Ý thấy thoải mái thì mới làm, chúng ta cứ như vậy. Được không?"
Hắn đã nói đến mức này, nếu ta vẫn còn rối rắm thì thật quá đáng. Ta gật đầu: "Được. Còn nữa —— Thật xin lỗi, kỳ thật ta không giận ngươi, ta chỉ muốn mượn chuyện này phát tiết bất mãn trong lòng thôi."
Hắn như thở dài nhẹ nhõm, nụ cười càng đậm hơn, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng ôn hòa: "Không sao hết. Chỉ là lần sau nếu Thừa Ý muốn xả giận, đừng lại làm chính mình bị thương. Ta không ngại Thừa Ý đổi một cách khác, ví dụ như ném đồ vật vào ta cũng được."
Ta chà xát cánh tay, run run, hoảng sợ nói: "Thôi bỏ đi. Làm vậy ta khác nào một kẻ độc ác cuồng bạo lực."
Bỉnh Đường tủm tỉm cười: "Ta nói đùa thôi, làm dịu không khí một chút."
Ta thầm hiểu nên giả bộ hung ác, cười lớn: "Nếu ngươi đã nói như vậy thì. Nguyên Bỉnh Đường, ngươi tiêu đời rồi. Lần sau có bị ta đánh đến vỡ đầu chảy máu cũng đừng hối hận!"
Hắn lại cười nói: "Được. Giờ cánh tay Thừa Ý còn đau không?"
Ta khẽ gật đầu.
"Để ta xoa cho huynh."
Ta ngoan ngoãn đưa tay ra. Hắn vén ống tay áo của ta lên rồi xoa ấn một cách thành thạo.
Ta hít nhẹ một hơi, quan sát vẻ chuyên chú lại đáng tin của hắn, sau bắt đầu cảm thấy lời Tinh Đồng nói vừa rồi không phải không có lý. Nếu ta muốn tìm bạn lữ thật, hình như không có ai thích hợp hơn Bỉnh Đường.
Nghĩ đến đây, ta vội vàng ném suy nghĩ trong đầu đi, lắc đầu một cái. Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang! Nguyên Thừa Ý ta há lại có thể ở bên huynh đệ thân thiết? Ta chính là người có giang hồ đạo nghĩa! Thêm nữa, ai nói ta nhất quyết phải tìm bạn lữ? Độc thân không tốt sao?
Ta còn đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy Bỉnh Đường nói: "Thừa Ý, có chuyện này ta vẫn chưa hiểu rõ."
"Hả? Chuyện gì?" Ta hỏi.
"Khi nãy huynh nói 'không thể khuất phục ta' là có ý gì?"
Ta lập tức đỏ ửng tai, giận dữ nói: "Ngươi hỏi kĩ như vậy làm gì! Người thông minh phải hiểu được đạo lý 'người khôn sống trên đời biết lúc nào nên giả ngu'!"
Hắn chân thành nói: "Tất cả những chuyện liên quan đến Thừa Ý ta đều muốn hiểu thật cặn kẽ."
"Không! Ngươi không được hiểu cặn kẽ". Ta lãnh khốc nói.
"Vậy được." Bỉnh Đường tiếc nuối thở dài: "Ngoài ra, ta còn canh cánh trong lòng một chuyện khác."
"Chuyện gì?"
"Thừa Ý nói lần trước ta hôn huynh đã để lại bóng ma tâm lý, khiến Thừa Ý gặp ác mộng. Ta muốn giải quyết vấn đề này."
Ta mơ hồ cảm thấy không ổn lắm, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Ngươi muốn giải quyết như thế nào?"
Hắn cười đến là hiền lành: "Tất nhiên là hôn thêm nhiều lần nữa rồi."
Ta theo bản năng che kín miệng mình: "Ngươi nằm mơ đi!"
Hắn nhích người về phía ta, nói nghiêm trang: "Từ sau lần đó, ta đã cẩn thận tìm đọc thư tịch liên quan, đảm bảo kỹ thuật hiện tại tốt hơn trước rất nhiều."
Có lẽ điểm mà ta chú ý không đúng lắm, nhưng ta vẫn rất tò mò: "Ngươi đọc vào lúc nào? Khoảng thời gian này chúng ta luôn ở cùng nhau mà? Không phải ngươi vẫn bận xử lý công vụ sao?"
Hắn nói: "Tất nhiên là vào mỗi đêm sau khi Thừa Ý ngủ."
"Ha, không ngờ ngươi bên ngoài thì đạo mạo lễ độ, sau lưng lại lén đọc loại sách này! Nguyên Bỉnh Đường, ta đúng là đã nhìn lầm ngươi!" Ta khiển trách một cách hiên ngang lẫm liệt.
Hắn mỉm cười nhìn ta, thần thái như thể biết ta đang nghĩ gì. Vì thế ta không thèm giả vờ nữa, tiếp tục nghiêm mặt nói: "Ngươi còn không mau đưa sách cho ta xem thử?"
Bỉnh Đường bật cười, cúi người lấy một chiếc túi nhỏ màu đen từ dưới gầm giường. Hắn tháo thắt nút, lấy một quyển sách bên trong đưa cho ta, cười tủm tỉm nói: "Nếu Thừa Ý muốn thực hành, ta lúc nào cũng sẵn sàng."
Ta lừ mắt nhìn hắn một cái, cầm quyển sách. Ta chỉ là đơn thuần thấy tò mò với mấy thứ mới lạ này thôi.
Nói thật, ta cũng từng đọc qua loại sách hoạt sắc sinh hương kiểu này. Có điều lòng không gợn lên chút sóng nào, không hề có cảm giác gì, còn không thể tưởng tượng được vì sao mấy người Tinh Đồng lại thích.
Bất quá, đây cũng không phải quyển xuân cung đồ giữa nam và nữ như ta xem trước đó, mà là sách miêu tả chuyện giữa nam và nam. Cách dùng từ còn tỉ mỉ, lõa lồ hơn rất nhiều.
Nhưng một mình xem xuân cung đồ với xem mà bị người khác nhìn chằm chằm là hai việc khác nhau.
Khóe mắt nhìn thấy ánh mắt đầy ý vị thâm sâu của Bỉnh Đường, ta chỉ thấy mặt mình nóng lên. Lập tức đóng sách, ném lại cho Bỉnh Đường như ném củ khoai lang nóng bỏng tay, trách cứ đầy đau đớn: "Nguyên Bỉnh Đường, ngươi đường đường là gia chủ Nguyên gia, lại dám đọc loại thư tịch dâm uế này! Còn ra thể thống gì nữa! Là huynh trưởng của ngươi, ta cảm thấy cực kỳ thất vọng!"
"Huynh trưởng giáo huấn rất đúng." Hắn cúi đầu áy náy: "Ta sẽ đốt sạch mấy quyển sách này ngay lập tức!"
Đốt sạch? Ta mở to mắt, thấy hắn đứng dậy cầm sách lên thật thì vội vàng gọi lại: "Đợi đã!"
Đối diện với ánh mắt châm biếm của hắn, ta nhận ra mình lại bị hắn lừa. Có điều căn bệnh "tò mò" quá mức ngang ngược, thế nên ta chỉ có thể lờ đi cái nhìn của hắn, mặc kệ gương mặt đỏ bừng, cố gắng chống trả: "Để đảm bảo không đổ oan cho ngươi, ngươi để ta đọc kỹ trước đã."
Chủ yếu vì ta trước giờ không rõ hai nam nhân làm tình với nhau như thế nào. Ta tưởng đại khái là hai người cho phần đó đó tạch tạch với nhau là có thể giải quyết, ai ngờ lại là...
Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, tâm trí ta đã chịu chấn động cực lớn. Nhân sinh quan thay đổi long trời lở đất. Trong nháy mắt, ta thấy bản thân thăng hoa, phảng phất như lột xác thành một phiên bản trưởng thành hơn.
Ta cũng vứt bỏ sự xấu hổ, hỏi: "Vì, vì thế, trước đó ngươi nói 'không ngại tư thế cơ thể nào', ý là chỉ bên bị đâm và bên đâm?"
Hắn lộ vẻ bất ngờ: "Ra trước đó Thừa Ý không biết sao?"
"Trước giờ ta đâu từng đọc loại sách này."
Hắn khẽ cười: "Thừa Ý đọc xong thấy sao? Có muốn thử với ta xem thế nào không?"
"Thử cái mông nhà ngươi ấy!" Ta tức giận cú đầu hắn. "Ta muốn ra ngoài chơi. Giờ ngươi có bận không? Nếu bận thì ta gọi Tinh Đồng đưa ta đi."
"Để ta đưa huynh đi." Hắn nhìn cánh tay của ta, hỏi: "Giờ tay Thừa Ý tay còn đau không? Muốn ta xoa bóp tiếp không?"
Ta lắc đầu: "Ta không sao."
Hắn bế ta ra khỏi cửa, đi về phía xe lăn bị bỏ lại giữa đường.
Ta đặt một tay trên vai hắn, nhìn gương mặt kiên nghị của hắn, nghiêm túc nói: "Bỉnh Đường, cảm ơn ngươi nhiều năm đến giờ vẫn luôn chăm sóc ta."
Hắn cúi đầu nhìn ta, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt đen như chứa nước mùa xuân nhu tình: "Thừa Ý à, đây là chuyện ta nên làm."
Ta lại hừ một tiếng, nói: "Nhưng việc nào ra việc đó. Ta sẽ không vì cảm ơn ân tình của người mà lấy thân báo đáp. Nguyệt Đồng, Tinh Đồng bọn họ chẳng phải vẫn luôn chăm sóc ta? Chẳng lẽ ta lại đi thành thân với tất cả các ngươi?"
Khóe miệng hắn càng cong hơn. Giọng nói trầm thấp lại từ tính: "Đây cũng là suy nghĩ của ta. Ta hy vọng Thừa Ý hồi đáp tình yêu của ta vì thích chính bản thân ta."
Hết Chương 17.