Nhật Ký Cho Anh

Chương 9: Chương 9




Ngày 26 tháng 8 năm 2016

Lúc nhớ anh, anh đang ở phường trời xa

Lúc nhớ anh, anh đang ở ngay trước mắt

Lúc nhớ anh, anh ở trong tâm trí em

Nguyện tin rằng chúng ta đã có hẹn từ kiếp trước

Nguyện dùng cả đời này để anh phát hiện ra

Em vẫn luôn ở bên anh như chưa bao giờ rời xa

* * *

Sáng ngủ dậy thấy vai trái đau nhức. Tôi thử đưa tay lên, cơn đau nhói ập đến khiến tôi bật lên tiếng kêu. Chuyện này không phải lần đầu mới xuất hiện. Thỉnh thoảng dáng ngủ lúc đêm không tốt cũng khiến bả vai tôi đau nhức.



Tôi xoa bóp bả vai một lúc lâu cũng không thấy khá lên. Thật may hôm nay tôi không phải đi chụp hình ở đâu, chứ không với tình trạng này tôi chẳng thể nào chụp được tấm hình ra hồn.

Tôi nhớ tới tay nghề mát xa của mẹ. Lúc nhỏ mỗi lần ngủ dậy thấy đau vai mẹ đều xoa bóp giúp tôi, mặc dù ngoài miệng đều là chê tôi tướng ngủ không tốt.

Khi ở cùng Nhật Minh, thực ra tôi lại ít khi vì tướng ngủ mà đau người. Bởi vì đêm nào anh cũng sẽ ôm tôi ngủ. Ở cùng anh, tôi chỉ có thể nằm hai kiểu, một là nghiêng người về phía anh, hai là gối đầu lên ngực anh.

Trước khi ở cùng anh, tôi cảm thấy ngủ một mình một giường rất thoải mái, tha hồ xoay ngang xoay dọc, tôi còn để rất nhiều gấu bông lớn nằm cạnh. Sau khi ở cùng anh, được anh tạo thành thói quen ôm anh cả đêm, thành ra khi không có anh bên cạnh, tôi rất khó đi vào giấc ngủ.

Có những khi anh đi công tác dài ngày hay những khi tôi đi chụp ngoại cảnh thời gian dài, dù có mệt mỏi đến đâu tôi cũng dễ bị mất ngủ. Có lẽ anh không biết, trong những đêm dài lặng lẽ nằm một mình, khi cô đơn cứ bủa vây tâm trí, thứ tôi nhớ đến duy nhất để chống chọi với bóng đêm, chỉ có nỗi nhớ về hơi ấm từ cái ôm của anh.

Ngày 28 tháng 8 năm 2016

Hồi học đại học có một lần đi chơi bị ngã, chân bong gân. Tôi lại không phát hiện ra ngay, cứ cố nhịn đau đến khi không chịu nổi nữa mới nhờ bạn đưa đi khám. Có thể vì thế mà vết thương không lành hẳn được.

Mỗi khi thời tiết thay đổi đột ngột là chân tôi lại đau nhói. Mặc dù không ảnh hưởng đến việc đi lại, nhưng những cơn đau âm ỉ vẫn khiến tôi khó chịu không thôi.

Hôm ấy trời trở lạnh, tôi phải đứng chụp hình cả ngày ngoài trời gió lạnh. Đến khi về tới nhà ngón chân bị đau đã gần như mất cảm giác.

Thấy tôi tập tễnh bước vào nhà, anh lo lắng chạy lại bế bổng tôi đến ghế sô pha.

“Em không sao đâu.”

“Ngón chân em đỏ ửng lên rồi còn không sao gì chứ. Ngồi yên để anh lấy dầu xoa cho em.”

Anh vào phòng lấy ra lọ dầu nóng bố tôi cho hôm trước, nghe nói rất hiệu quả. Anh đổ một ít vào lòng bàn tay, xoa hai tay vào nhau rồi nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân tôi. Anh xoa theo vòng xoắn ốc, từ trong ra ngoài, lại từ ngoài vào trong, lực tay lúc mạnh lúc nhẹ.

Tôi hỏi anh:



“Anh ơi, tay chân em lắm tật nhiều bệnh, anh có ghét bỏ em không?”

Anh hôn lên trán tôi, bàn tay xoa chân tôi càng thêm nhẹ nhàng, đưa ra đáp án mà tôi đã biết trước.

“Sẽ không.”

Tôi không biết anh học cách xoa bóp này ở đâu, nhìn anh chuyên chú chăm sóc tôi như thế, tôi cảm thấy thoải mãn lạ thường. Người đàn ông tuyệt vời này là của tôi. Anh ấy là bạn trai của tôi, và sau này sẽ là chồng tôi.

“Ngày mai em ở nhà đi, anh sẽ xin nghỉ cho em.”

Xoa bóp xong, anh đứng dậy cất lọ dầu nóng.

“Không cần đâu, ngày mai em không cần chụp ngoại cảnh, chỉ ở trong công ty thôi mà.”

“Vậy cũng không được, chân em như thế này rồi còn cố đi làm cái gì.”

Anh ngồi xuống cạnh tôi, nhìn tôi như nhìn một đứa trẻ ngang bướng cố chấp không chịu nghe lời phụ huynh.

“Em mà nghỉ thì sẽ mất tiền khen thưởng tháng này đó, em đã nghỉ ba buổi rồi.”

“Chỉ vì lý do này?”

“Đó còn không phải là lý do ư? Tiền thưởng nhiều lắm đó.”

“Em ở nhà, anh nuôi em. Chẳng lẽ lương của giám đốc còn không đủ cho em dùng?”

Tôi cảm động nhìn anh. Không phải vì số tiền anh có, mà vì câu “Anh nuôi em” là câu nói mà các cô gái đều mong muốn nghe nhất.

Tôi ôm cổ anh, hôn một cái thật kêu trên mặt anh. Nhưng bỗng nhiên lại nghĩ:

“Anh này, anh như thế có phải đang bao nuôi em không?”

Anh nhìn tôi như muốn nói câu hỏi ngốc nghếch thế mà tôi cũng hỏi được.

“Tiền anh làm ra để nuôi bà xã mình, có gì mà không được.”

Tôi vui vẻ ôm lấy anh.

* * *

Trước giờ anh chưa từng hứa hẹn gì với tôi, tôi cũng chưa bao giờ yêu cầu anh phải hứa hẹn điều gì. Vì nếu nói yêu thương thật nhiều mà lại không đi đến đâu, tôi sẽ không chịu đựng được.

Còn anh, anh có phải thấy thật may mắn vì đã không nói lời hứa nào với tôi. Để khi anh quay lưng đi dứt khoát như vậy, không muốn gặp mặt tôi dù chỉ một lần.