Nhật Ký Cho Anh

Chương 8: Chương 8




Ngày 25 tháng 8 năm 2016

“Nghe bài hát em nghe,

Đọc cuốn sách em đọc,

Ngồi chỗ em từng ngồi,

Đến những cửa hàng em yêu thích.

Biết đâu,

Một ngày nào đó em sẽ tâm huyết dâng trào nói với tôi rằng:

‘Cậu và tôi giống nhau thật đấy!’ ”

~~~ Thẩm Dục Luân ~~~

* * *

Tôi biết anh qua lời kể của Nguyệt Anh, cô ấy rất ngưỡng mộ anh trai mình. Nếu là tôi thì cũng giống cô ấy thôi, có một người anh trai tài giỏi luôn chở che mình là điều mà cô gái nào cũng muốn có.

Từ nhỏ anh đã có thói quen tập thể dục mỗi sáng, Nguyệt Anh nói chỉ trừ khi trời mưa to, không thì mỗi sáng sớm anh sẽ chạy bộ một tiếng đồng hồ rồi mới về nhà ăn sáng.

Khi ấy tôi đang học trung học, còn chưa gặp anh, tôi không hiểu nổi một người sao có thể chịu khó dậy sớm như thế chỉ để tập thể dục. Tôi kể lại chuyện này cho mẹ nghe.

“Cái đứa lười biếng như con chỉ biết ăn và ngủ thôi. Con phải học theo anh Nhất Minh, dậy sớm rèn luyện thân thể. Cứ ngủ nướng thế này có ngày phát phì như con lợn béo đấy.”

“Có mẹ nào lại nói con gái thế chứ. Con ngủ nướng bao nhiêu năm nay mà thân hình vẫn thon gọn đó thôi.”

“Lười biếng như con thì ai thèm lấy hả. Về nhà chồng không có ai phục vụ con như mẹ đâu.”

“Con không lấy chồng nữa là được chứ gì. Con ở nhà với bố mẹ suốt đời luôn.”

“Thôi thôi tôi không nuôi nổi cô mãi được. Mà có ai thèm rước cô về hay không chứ.”

“Con gái mẹ xinh đẹp thế này, còn sợ gì không có ai theo đuổi chứ. Từ ngày mai con sẽ dậy sớm chạy bộ cho mẹ xem.”

“Được rồi, tôi xem cô chịu khó được bao nhiêu ngày, đừng chỉ có nói suông.”

Tôi không biết lúc đó mình lấy quyết tâm ở đâu, mỗi ngày lại chăm chỉ dậy sớm, bố mẹ tôi cũng ngạc nhiên thật nhiều. Có lẽ lúc đầu chỉ muốn học theo anh trai của Nguyệt Anh, xem tại sao anh có thể dậy sớm mỗi ngày, nhưng dần dần tôi lại thấy chạy bộ thế này cũng có cái hay, có thể ngắm bình minh, tinh thần lại đặc biệt tốt.

Sau đó khi đã đi làm, biết anh với tôi ở cùng một khu chung cư, tôi lại thấy may mắn vì mình có được thói quen này. Mỗi sáng chạy bộ ở công viên gần đó đều gặp anh, lâu dần chúng tôi hình thành thói quen, sẽ chờ nhau cùng đi chạy bộ.

* * *

Nguyệt Anh nói anh không thích cà phê, anh thích uống chè xanh hơn. Tôi không thích cà phê, cũng không thích chè xanh, vì chúng rất đắng. Nhưng anh lại giống bố tôi, thích uống chè.

Tôi hứng thú ngồi nhìn bố pha chè, tôi cảm thấy bố tôi pha chè như đang làm nghệ thuật, chẳng khác gì nghệ nhân trà đạo của Nhật Bản. Bố rót một chén đưa cho mẹ, rồi rót một chén cho mình.

“Bố, con cũng muốn thử.”

“Chẳng phải con chê chè đắng hay sao?”

“Con muốn biết tại sao cả bố mẹ và anh Nhất Minh đều thích chè đắng như thế.”

“Uống chè nâng cao tinh thần, Minh nó chăm học mới cần, lười biếng như con thì uống có tác dụng gì.”

Cả bố mẹ đều chỉ biết nói tôi lười. Tôi nhấp thử một ngụm chè, vị đắng thấm vào đầu lưỡi. Tôi nhăn mặt, bố mẹ ngồi cạnh lắc đầu cười. Vị đắng qua đi, có chút vị ngọt đọng lại. Tôi chợt nhớ tới câu nói: Trải qua muôn vàn đắng cay, thứ còn sót lại, chính là hạnh phúc ngọt ngào.

Tôi vẫn không thích chè xanh, nhưng lại có hứng thú với cách pha chè của bố. Mỗi tối tôi đều ngồi cạnh bố học pha chè, đến khi quen tay lại thành người chuyên pha chè cho bố mẹ. Sau này khi ở cùng anh, tay nghề của tôi lại được anh khen là điêu luyện.

* * *

Hồi trung học tôi hay sang nhà Nguyệt Anh chơi, cũng là học nhóm luôn. Lần đầu tiên tôi vào phòng anh là khi ba Trần nhờ tôi lấy một cây bút lông. Ba Trần thích viết thư pháp, anh Nhất Minh tuy từ nhỏ đã lên Hà Nội học nhưng khi ở nhà vẫn theo ba Trần học viết thư pháp.

Tôi mở cửa phòng anh, căn phòng với tông trầm là chủ yếu, rèm cửa là sắc xám lạnh lùng. Phòng của anh rất ngăn nắp, mọi đồ vật đều được sắp xếp theo trật tự. Chiếc bàn bên cạnh giường chỉ có đèn ngủ và một tấm ảnh chụp của cả nhà.

Hộp bút lông được để ngay ngắn trên bàn học, có vài cuộn giấy thư pháp bên cạnh. Tôi mở ra xem, tuy không hiểu về thư pháp nhưng vẫn thấy chữ viết của anh thật đẹp. Đẹp hơn nhiều so với ông thầy đồ hay viết thư pháp vào ngày tết gần nhà tôi. Tôi cuộn giấy lại để về chỗ cũ.

Trên giá sách của anh có vài quyển sách về cuộc sống, về xã hội, có rất ít sách chuyên ngành, có lẽ anh đã mang chúng lên Hà Nội rồi. Tôi lấy một quyển xuống xem, là quyển “Quà tặng cuộc sống”. Tôi không biết thì ra anh cũng đọc những loại sách thế này.

Khi Nguyệt Anh kể về anh, tôi đã hình dung ra một chàng trai mắt đeo kính, tay cầm quyển sách chuyên ngành vừa đi vừa đọc. Tôi không nghĩ đến anh sẽ dành thời gian đọc những quyển sách về đời sống. Giống như mới phát hiện ra một điều kỳ lạ, tôi chợt muốn tìm hiểu nhiều hơn về con người của anh.

Khi về nhà tôi cũng tìm đọc những quyển sách về cuộc sống. Thực sự thì chúng rất có ích, không chỉ giúp tôi biết được nhiều điều hơn mà còn thay đổi những quan niệm sai lầm từ trước đến nay của tôi. Tôi cảm thấy, hình tượng về anh trở nên to lớn hơn rất nhiều.

* * *

Tôi chưa từng kể cho anh nghe những chuyện này. Anh không hề biết được, ngay từ khi chúng tôi chưa gặp mặt nhau, tôi đã bắt đầu tìm hiểu những thói quen của anh.

Đọc cuốn sách anh từng đọc, thử đồ uống anh thích, tập theo thói quen tốt của anh. Để sau này khi chúng tôi dần trở nên quen thuộc, anh đã nhiều lần cảm thán rằng: “Chúng ta thật có duyên.”

Duyên đến đôi khi là sự tình cờ, cũng có lúc là được hình thành khi em cảm nhận anh qua đôi mắt của chính mình.