Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 8: Đại Hội Săn Bắn




Oanh Thời nghĩ chuyện của phi tần kia đã phải tạm thời gác lại, tránh đánh rắn động cỏ, thế nhưng nhìn Tử Nguyệt vẫn bận rộn bất thường, nàng liền buông lời thắc mắc:

“Đại nhân dạo này có chuyện gì sao?”

“Lễ hội săn bắn sắp tới có chút chuyện phải giải quyết. “

“Ngài cũng tham gia à?”

“Theo lệ thì hễ là quý tộc, vương công đều phải than gia.”

“Nghe thú vị đấy.”

“Thắng được tiền thua mất chức.”- Lam Lễ bên cạnh giải thích thêm.

Hết vui rồi.

“Đại nhân sẽ ổn chứ, ý nô tì là sức khỏe của ngài.”-Oanh Thời quan tâm hỏi.

Hắn nhướng mày có vẻ bất ngờ với câu hỏi của nàng: “Lo bò trắng răng.” Hắn chưa thua năm nào cả. Mấy cái lễ hội thường niên này, kể từ hồi hắn mới ra mắt triều thần là đã thường xuyên giật giải rồi.

“Ngài mà mất chức, người khác lên thay thì nhỡ nô tì không được đọc sách nữa thì sao?”

Lí do cả đấy. Ý nàng là nàng muốn đi cùng nhưng ngại không muốn nói huỵch toẹt ra.

“…Ngươi quan tâm thì có thể đi cùng.”

“Tiểu nhân không biết săn bắn đâu nhé ạ!”- Nàng hớn hở.

“Bản quan có bảo ngươi đi săn à? Đến trông đồ!”

“…”-Ý hắn là đang thiếu chân chạy vặt.

Chẳng mấy lâu sau đấy, đại hội săn bắn diễn ra. Ngày lễ này trong năm không cố định, mọi chuyện quyết định dựa trên thời tiết và sự vụ nội cung, xem ra lần này tổ chức lễ hội là vì Hoàng Đế muốn mượn chuyện quên đi nhi tử đã mất khi chưa kịp chào đời.



Cũng vì hậu cung mới có tang tóc, nên xem chừng quy mô đợt này có phần nhỏ hơn so với mọi năm. Nhưng các thiếu gia công tử, tiểu thư vẫn đến đây người tham gia người xem trò. Bàn ra tán vào.

Cũng phải qua những dịp như vày, Oanh Thời mới biết đại nhân của nàng nổi tiếng như thế nào trong giới quan văn võ lại. Các tiểu thư đài các cứ nườm nượp tìm cách để tiếp cận hắn, còn một số người khác lại bày tỏ ý muốn muốn gả con gái cho.

“Gì chứ, cũng đâu phải ngày hội kén rể, tuyển tú đâu.”-Oanh Thời bĩu môi thầm khinh thường trong bụng.

Nhìn mấy lão già râu đã mọc quá cằm nhoẻn cười chỉ chỏ về hắn, nàng bỗng thấy sởn gai ốc. Nàng nói mà! Vẻ đẹp của hắn không cẩn thận đến đàn ông cũng chẳng bỏ qua đâu.

Mang tiếng đại hội săn bắn mà các nàng tiểu thư ăn mặc loè loẹt quá, nàng nào cũng dặm tấn phấn lên mặt, nhà có trang sức nào quý là độn lên hết. Trông rất đau mắt!

“Khổ thân hắn.”- nàng nghĩ bụng.

“Ngươi đang làm gì vậy? “

Lam Lễ từ đâu bước tới, hôm nay hắn không mặc bộ y phục tối màu của cẩm vệ quân nữa mà chuyển qua một bộ thường phục xanh lam có cành trúc chạy dọc từ tà áo đến ngực trái trông khoáng đạt tự tại.

Nhìn chất liệu y phục... Oanh Thời đoán hắn không phải người có xuất thân tầm thường. Tên này giấu thân phận còn kín hơn cả đại nhân.

“Ta đợi đại nhân.”

“Vậy à, thế ngoan ngoãn chút, đừng tự tiện đắc tội ai. Trông hộ ta cái kiếm, có thưởng ta chia cho.”

Nói rồi hắn vò đầu nàng xoay người dời đi. Oanh Thời bĩu môi:

“Ta chỉ nhận sách thôi.”

“Có tiền là mua được mà.”

“Không ít hơn mười lượng đâu đấy.”- Nàng mặc cả. Gì chứ tiền nong là rạch ròi.

“… Được.”-Hắn bất lực nói.



Hắn vẫn áy náy hôm nọ thì phải. Oanh Thời bực dọc chỉnh lại tóc tai, dẫu thế cũng đâu cần xoa đầu nàng, đã vậy lần sau một cái sờ đầu là phải năm lượng. Tính thuế! Chứ nàng thiếu chất, tóc đã khó mọc, lại còn bị hành hạ cho rối tung như vậy, riết trụi lơ là nàng phải bứt tóc hắn đền bù.

Oanh Thời là kẻ rất biết vâng lời, Tử Nguyệt cũng dặn nàng hạn chế tiếp xúc lung tung tránh việc đụng phải người không nên đụng vì vậy mà nàng chỉ quanh quẩn bên ngoài bìa rừng, nơi lễ hội săn bắn đang diễn ra.

Nàng vẩn vơ đi chung quanh thì bất chợt… thấy điều không nên thấy. Không nói thì thôi chứ nói rồi là gặp thiệt!

Gần chỗ nàng đứng, có rất nhiều dấu bàn chân đan xen vào nhau dưới lớp đất còn ướt. Nhìn qua đã biết là một toán bốn, năm người, họ chạy bằng chân và không cưỡi ngựa.

Không phải đại hội săn bắn có yêu cầu phải cưỡi ngựa băng rừng sao... Điều này ám thị rằng có người gian lận, hoặc một chuyện nghiêm trọng hơn thế.

Trong đầu nàng mường tượng ra viễn cảnh có người sẽ bị ám sát. Vì dấu chân này chỉ xuất hiện một đoạn rất ngắn. Động não một tí là biết chúng lấy đà khinh công, xâm nhập vào trong rừng.

Không phải nàng nghĩ nhiều đâu. Oanh Thời cũng có tìm hiểu qua lễ hỗi săn bắn hàng năm, kiểu gì cũng có một hai vụ xảy ra, nhẹ thì gãy tay chân, nặng thì liệt thân dưới, tất cả đều có ghi chép là do tai nạn… nhưng có trời mới tin.

Sau vụ cháy ở nội cung, nàng cũng dần trở nên đa nghi hơn. Liệu có phải vì được đà mà kẻ đó được nước lấn tới không? Lễ hội săn bắn có đơn giản như thế?

Nàng nhìn vào cánh rừng sâu hun hút. Chắc hắn không sao đâu nhỉ.

Dù là thi thố thì cũng cần có thị vệ túc trực khắp nơi chứ không xuềnh xoàng. Dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra dồn dập như vậy, khó tránh khỏi việc thuyền mượn gió đẩy xa, có kẻ manh động ra tay.

Oanh Thời cảm thấy dồn dập có lẽ do nàng làm việc chưa lâu, mới được tiếp xúc những toan tính bỉ ổi như vậy lần đầu.

Kinh thành đúng là áp lực nhỉ.

Nhưng những trấn tĩnh tạm thời không khiến Oanh Thời thôi dấy lên những dự cảm chẳng lành. Tim nàng chợt đập nhanh thành nhịp đế nỗi nàng cũng có thể nghe thấy.

“Ái chà, tiểu cô nương từ đâu ra vậy?”

Một chất giọng cao lanh lảnh vang lên từ phía sau, người phụ nữ đầu cài trâm phượng hoàng chín đuôi, tóc tai chân tay lủng lỉnh vàng bạc đá quý bước tới gần nàng. Là người của Hoàng thất. Oanh Thời không dám nhìn thẳng, vội vàng cúi người:

“Tiểu nữ thất lễ.”

Sau đó cuốn gói rời đi tức lự. Nàng có một nỗi nghi kị thầm lặng với người trong thâm cung. Nàng rời đi mà không biết rằng người phụ nữ ấy thầm nhoẻn miệng nở một nụ cười đầy kì quái sau lưng.