Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 7: Tuổi Thơ Bất Hạnh




Bẵng đi mấy hôm, có lần Tử Nguyệt bận đến nửa tháng không về cấm vệ quân.

Vậy là nhân lúc hắn được nghỉ ngơi hai hôm, phu nhân tể tướng phủ- mẫu thân hắn bất ngờ tới thăm. Mặt bà phúc hậu, có tướng vượng phu ích tử. Oanh Thời để í đến đôi mắt dầu buồn ấy, quầng thâm dưới mắt bà nói lên tấm lòng mẫu tử đầy cao thượng. Chắc bà lo lắng cho hắn lắm. Thấy con cái lao lực người mẹ nào chả sốt ruột.

Nhìn tên hóng hớt đứng bên cạnh từ lúc nào. “Ngài cũng ở đây à?”- Oanh Thời hỏi cho có lệ.

“Ừ, đại nhân không ở đây, ta đến thay ngài tiếp đón phu nhân.”

Kể cũng lạ, mới nãy nàng còn thấy hắn ở trong thư phòng mà bỗng đã lại đi đâu mất dạng... hình như hắn không mong muốn cuộc ghé thăn này lắm.

“Người về rồi còn đâu.”- Phu nhân chỉ đến đưa điểm tâm rồi dặn dò người trên dưới phủ một lượt là rời đi.

“Thì ta cũng mới đến đây mà.”

“Đại nhân rất được phu nhân quan tâm nhỉ, ngài là con một à.”

Lam Lễ thở dài, hắn nhìn về xa xăm:

“Con một thì đúng. Nhưng quan tâm hay không thì chả như những gì cô thấy đâu. Trước kia ngài từng bị bán vào phố đèn đỏ năm trời... may mà truy lùng ra được.”

Oanh Thời dấy lên luồng linh cảm lạ lùng. Nghe sao mà quen quen. Nàng nhổm tới, hỏi Lam Lễ dồn dập:

“Hả? Thật à? Ngươi có biết đó là lúc ngài mấy tuổi không? Chuyện cụ thể là như nào?”

Lam Lễ bị hỏi dồn liền lùi bước ra sau, hai tay chìa lên trước ngăn cách:

“Bình tĩnh nào, chuyện này cả kinh thành đều biết, lẽ nào cô nương lại chưa từng nghe qua?”

“Ngươi đùa ta à!? Ta đâu có ở kinh đô.”



“Thì... Đại nhân là con thiếp.”

“Nói hết ra xem nào!”

“Lên năm tuổi, phu nhân cùng đại nhân trở về thăm nhà mẹ đẻ, kết cục không biết thế nào lại vong mạng trên đường trở về, đại nhân thì bị bán vào phố đèn đỏ... Chuyện cũng đã lâu, ta cũng còn rất nhỏ, chẳng thế nhớ được chi tiết, chỉ biết một năm sau đại nhân được đón về phủ được nuôi dưỡng dưới bàn tay chính thất là phu nhân đây.”

Oanh Thời nuốt “ực” một miếng lớn. Có ngu mới không nhận ra được hắn chính là cậu bé ăn mày đen nhẻm năm nào. Thứ nhân duyên gì thế này...

Bỗng nhớ lại hồi xưa hở tý là tỷ tỷ đệ đệ, nàng chột dạ, hắn có nhớ không nhỉ? Thôi thôi tốt nhất đừng nhớ. Thân làm công tử tướng gia lại bị một con nhóc ất ơ sai bảo như đệ tử nàng mà là hắn chắc nàng vặt trụi lông mình luôn.

Thân tâm nàng cũng không mong muốn ấy là hắn. Hắn sinh ra thân phận đã cao quý, ấy mà lại phải chịu bất hạnh như thế, tận mắt nhìn mẫu thân rời thế, lại chịu cảnh đánh đập, ăn đồ người ta vứt đi, thải ra mà sống tạm bợ qua ngày. Như thế... nàng thấy tội hắn lắm.

Mà đã thế, lại bị một đứa như nàng hở ra là “Tiểu Hắc”. Ôi, giờ nhớ lại nàng mới thấy cái tên đấy có “chút” vấn đề.

Giống tên đặt cho chó.

Nàng tình nguyện ăn chay niệm phật để hắn không nhận ra nàng. Trời đất ơi, tự đào hố chôn mình là bản lĩnh của Oanh Thời năm tuổi... không biết nên khóc hay nên cười.

Song thành thật mà nói, trải qua chuyện đó, hắn không bị tha hoá, không bị ám ảnh thì đúng là đáng nể.

Nàng thở dài, tất cả cũng chỉ là quá khứ, đã qua rồi thì nên cho qua thôi.

“Đại nhân rộng lượng, nô tì tin ngài không chấp vặt nô tì. Ngài mà chấp vặt… ngày mai cả kinh thành biết ngài tên Tiểu Hắc.”- Vừa nghĩ mà nàng vừa tự an ủi mình.

Lam Lễ nhìn cô mặt mày nhăn nhó:

“Ê này, mặt cô kinh dị quá! Đáng ngờ!”



“…”

“Lại suy diễn ra thành bảy bảy bốn chín kịch bản à?”

“Không, ta thấy thương đại nhân thôi.”- Nói dối trắng trợn.

Đột nhiên sắc mặt Lam lễ thay đổi:

“Bởi vậy, nên nếu cô có suy nghĩ đại loại như phản bội đại nhân, ta sẽ lấy mạng cô trước.”

Oanh Thời nghe vậy thì thoáng giật mình, đột nhiên hắn lại đe dọa nàng như vậy... Nhưng đôi mắt Lam Lễ thực sự có chứa sát khí.

Bởi đại nhân trong mắt hắn trước nay rất cẩn trọng, đột nhiên đặc cách tiến cứ một nha đầu thạo việc như vậy, hắn không an tâm, tốt xấu gì thì cũng phải theo dõi một thời gian chứ.

Nói hắn ghen thì cũng chả sai cơ mà bất công thiệt mà. Hắn dùng cả tuổi thơ để lấy lòng đại nhân đấy! Thế mà còn khinh bỉ ra mặt khi hắn cười.

Oanh Thời cười bất lực, nàng giơ hai tay lên:

“Ngoài đôi tay này, nô tì không có gì cả, đại nhân là những gì nô tì đang có.”

Nàng nói điều thực lòng.

Nàng thấy Tử Nguyệt là người tài, nhan sắc có thừa, tâm tính lại tốt, nàng rất hài lòng nếu nàng có thể có ích với hắn, tuyệt nhiên sẽ không tính kế gì sau lưng hắn.

Oanh Thời ngồi thụp xuống trong tư thế bó gối:

“Có là xuất thân bần nông thì ta cũng sẽ làm ra chuyện trái lương tâm.”

Lam Lễ có vẻ rất hài lòng với câu trả lời ấy. Nhưng không biết vì sao mà bỗng hắn trở nên xa cách với cô hơn hẳn. Có lẽ hắn đang tránh né vì lỡ nói ra những điều phật lòng.