Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 72: Trợ Quân Vì Nước




Thiển Chiêu nhờ có tiên lực hộ thể mà cũng chóng vánh hồi phục, nhanh hơn bình thường. Vừa hay sau đó đại quân năm vạn binh lính của Oanh Diên phải tới Lạc Xuyên họp quân với Hiển quận vương, thế là cả đoàn phải dọn đi trong đêm để sáng sớm ngày mai sẽ hợp quân đúng hẹn.

Hôm đó, cũng là lần đầu tiên Thiển Chiêu được chứng kiến thân phận thật sự của Oanh Diên. Diên rất bận, hắn không có thì giờ tới thăm cô do đó mà cô cũng chỉ biết qua lời kể của Oanh Thời.

Oanh Thời vốn định dành thời gian cho hai đứa gặp riêng với nhau vì cũng chả mấy mà lại chia xa, ấy thế mà lại có sự không hay xảy ra.

Oanh Thời nhận lấy nồi cao thuốc đã nguội bớt, chuẩn bị tới đắp lại thương thể cho sư muội thì vô tình chạm mặt Oanh Diên. Hắn đi ra từ phía túp lều mà Thiển Chiêu đang nằm.

Gương mặt Diên khó coi, cúi gằm đầu xuống nền đất, đôi mày nhíu chặt lại, đôi mắt biết cười thường ngày nay đã biết cất chứa buồn đau. Hắn đi lướt qua nàng như người vô hình như thế cõi lòng đang vụn vỡ chẳng còn bận tâm được tới ai.

Thế rồi sau đó, Oanh Thời lại thấy Mặc Liên bước ra, bên trong là Thiển Chiêu đang khóc. Không khó để nàng đoán ra... Thiển Chiêu đã bày tỏ lòng mình với Mặc Liên để rồi khi ấy Oanh Diên tình cờ nghe thấy. (D)

Sự tình quá đỗi khó xử. Hẳn Oanh Diên đau lòng lắm. Suy cho cùng thì Chiêu còn có thể bày tỏ lòng mình song hắn lại chỉ có thể ngậm ngùi đè nén tấm chân tình của mình xuống.

Tình cảm của Oanh Diên không phải quá mãnh liệt, mà là sự âm thầm bao dung bảo bọc bên bề ngoài là lớp mặt nạ vô ưu vô sầu. Những người luôn giấu mình như thế, chính ra lại đa sầu đa cảm hơn bất kì ai, không bao giờ để lộ những day dứt, dây tơ rễ má đang vương vấn trong lòng.

Nhưng nó cũng không có nghĩa là tình cảm Thiển Chiêu dành cho Mặc Liên không đáng quý. Cô sẵn sàng quên sinh vì người thương... chỉ có điều nhìn thôi cũng thấy Liên chẳng phải kẻ sẽ mở lòng đón nhận tình cảm nam nữ, là một tình cảm định sẵn sẽ đi vào đường cùng.

Oanh Thời không nói không rằng, chỉ khẽ ôm Thiển Chiêu vào lòng, mặc cô nức nở khóc. Nàng chưa động chân tâm, cũng chưa yêu ai đến mức trao cả sinh mạng mình đến thế đâm ra cũng chẳng biết nên an ủi thế nào.

Nếu... Nếu thôi, ngay từ đầu người Thiển Chiêu động lòng là Diên có phải mọi chuyện sẽ khác không. Cứ dằn vặt nhau như vậy, ai cũng khó mà mở lời.

Thế rồi nàng những tưởng mối quan hệ tay ba sẽ đi vào bế tắc, nhưng lúc khởi hành, mọi chuyện lại bình thường đến ngỡ như chưa có gì xảy ra. Oanh Diên nói sẽ hộ tống cả ba về chân núi tông môn vì thuận đường di chuyển. Hắn

cũng sẽ gửi một mật thư báo về sư phụ ở kinh đô, nhờ người tới giải quyết nốt vụ Quái Kê.

“Vậy tức là sư phụ cũng biết thân phận của đệ ấy hả?”- Oanh Thời hỏi.



Oanh Diên gật đầu, cười:

“Đệ không nói, người có nhãn quang tinh tường nên vốn cũng ngầm đoán ra từ đầu. Lúc đệ gặp sư phụ ở kinh đô, trông người chẳng bất ngờ lắm, cứ như đó là điều hiển nhiên vậy”

Oanh Thời gật gù:

“Ta thì ngược lại. Ta tưởng tên khốn kia đuổi kịp bọn ta, giả dạng đệ, nếu không phải cây thương đệ cầm là ta tặng, chắc ta động thủ rồi”

“Diên, sau khi tới Lạc Xuyên, tướng lĩnh các đệ sẽ làm gì?”- Mặc Liên hỏi. Dường như cũng chung một sự tò mò với Oanh Thời.

“Đệ chưa biết, đệ chỉ mới bình định xong phản binh trong nội thành, chiến sự đẳng phụ vương phức tạp, là giặc ngoài. Giờ đệ tới sẽ thay người thống lĩnh vạn binh, sách lược ra sao, lúc đó bàn quân mới biết được.

Oanh Diên thực sự rất biết cách khiến người ta cảm thán, trầm trồ, kinh ngạc. Bởi trông bình thường ăn chơi lêu lổng là thế nhưng lại sẵn trong mình tầm nhìn chiến lược rất rõ ràng.

Hắn chưa từng xông pha trận mạc, thế mà lại có thể dẹp được phản binh trong thành, lại có thể khiến lòng quân quy phục, trông vạn binh ai nấy cũng răm rắp nghe lời như vậy, cũng chẳng phải một sớm một chiều mà làm được như hắn, rồi còn sắp tới hắn sẽ thân chinh làm yên giặc ngoại bảo vệ nước nhà.

Phải chăng đó là bởi hẳn bẩm sinh sinh ra là để đánh trận? Hay bởi đã luôn âm thầm nỗ lực. Hiển nhiên, vóc dáng tráng kiện ra dáng đấng trượng phu của Diên chẳng phải tự nhiên mà có. Một thế tử trẻ tuổi chỉ mới đến tuổi mười sáu, thế mà đã làm ra đại sự, kinh bang tế thế.

Chưa biết thắng hay thua, song Oanh Thời dành cho Oanh Diên một sự nể phục, kính trọng lớn.

“Ta chưa từng nhìn thấy chiến tranh thực tế ra sao, nhưng chuyện binh đao đổ máu ắt có. Chẳng biết làm sao để phò trợ đệ, chỉ có thể chúc đệ đại thắng trở về.”- Lúc về tới chân núi, Oanh Thời ôn tồn nói với Oanh Diên.

Nàng thực sự đã coi hắn như đệ đệ một nhà, cũng rất lo sẽ có ngày thây bọc chiến mạc mà chẳng có ngày tương phùng, chỉ có thể gửi gắm chút ý niệm mong hắn sẽ bình an trở lại.

Oanh Diên nhận lấy ý tốt của nàng, cười một cách tự tin thay cho lời nói, thế rồi khi quay lưng rời đi, Thiển Chiêu vội vã chạy tới, nhét vào tay hắn một tấm bùa.



Đôi mắt không biết nói dối ấy cất chứa một bồ suy tư khắc khoải.

“Là bùa bình an đấy. Bổn cô nương giữ trong mình từ bé, giờ trao huynh. Nhớ mà trở về ấy!”

Oanh Diên thoáng lặng người, rồi hắn bỗng chẳng còn muốn giấu giếm những ngổn ngang trong lòng nữa, chẳng còn muốn giấu đi những cảm xúc chân thành ấy, hắn dùng sự bao dung, dịu dàng nhất đáp lấy Thiển Chiêu, dịu dàng ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé của cô nàng.

Ánh bình minh dần lên rọi qua những tán lá trông phong tình nên thơ, những tia sớm hôm mong manh như dải lụa vấn vương khẽ vắt lên tấm vai tráng kiện của chàng tướng sĩ, ngả vào mái tóc của nàng kiều thơ.

Dẫu vậy, lúc này cảnh có đẹp ra sao cũng chẳng thế nào đẹp bằng người. Khung cảnh có buồn có thương đẹp như bức vẽ hiện lên trước mắt hàng bao con người. Chàng tướng quân đang cưỡi bạch mã khẽ nghiêng mình, ôm bọc lấy bờ vai người thương, trông day dứt, trông như đang cất lên hoài thương, bể sâu.

“Ta hứa sẽ bình an trở về.”- Hắn nói trầm ấm.

Thiển Chiêu thoáng giật mình song cũng vỗ vỗ vào vai hắn như đang động viên. Không ai bày tỏ trực tiếp lời nào nhưng lòng ai cũng rõ, cái ôm ấy có cảm xúc ra sao. Thế rồi, trước lúc đi, Oanh Diên lấy ra một bông hoa cài tóc nhỏ màu ngọc bích trao vào tay Thiển Chiêu.

“Tiểu Chiêu, sinh thần vui vẻ, ta chúc sớm, hi vọng muội không chê.”

Chê sao được chứ... Chiếc cài tóc trông thực xinh xắn, chưa bàn tới giá trị thực của nó ra sao, nhưng nhìn thôi đã thấy tâm huyết của người tặng đặt vào nó. Màu ngọc bích kia rất hợp với màu áo xanh búp non mà Thiển Chiêu hay mặc, hình dáng cũng là hoa linh lan mà cô thích nhất. Chẳng biết Oanh Diên đã ấp ủ món quà này từ lúc nào.

Thiển Chiêu cài lên tóc mình.

“Đẹp chứ?”- Đôi mắt ấy long lanh ánh nước, rực rỡ trong buổi bình minh.

Oanh Diên cười dịu dàng, khẽ xoa đầu cô, rồi rời đi.

Chẳng lời nói nào có thể biểu đạt được bao cảm xúc ngổn ngang trong hắn. Nếu nán lại lâu hơn, hắn sợ mình sẽ mủi lòng ra mất. Chuyện binh quan trọng, hắn rời đi với quyết tâm sẽ trở về.

Lập được chiến công hiển hách rồi, liệu chân tâm của hắn sẽ có thể chạm tới Chiêu không...