Thế tử thế mà lại là Nhuận Diên. Hắn cũng sững sờ khi gặp nhóm Oanh Thời ở đây. Đúng là có duyên có số thì đi đâu cũng thấy mặt mũi của nhau. Hắn khế quét mắt một vòng, khi ánh mắt chạm đến thân hình tàn tạ của Thiển Chiêu thì mặt cắt không còn một hột máu.
Máu chảy ra từ bả vai Chiêu ướt đẫm nửa người áo, tưởng chừng như vắt ra cũng có thể chảy như ngâm nước, mắt nàng nhắm nghiền, thần sắc tiều tụy trông yếu ớt. Nhuận Diên chẳng nói chẳng rằng, hắn vội vã tới bế Thiển Chiêu lên. Áo giáp trên người hắn kêu lịch kịch như đang đánh thức Oanh Thời.
“Diên... Đệ..”- Nàng ấp úng không biết nói sao cho phải.
“Về chỗ ta rồi có gì nói”- Nhuận Diên đáp.
Bước chân của Diên gấp gáp hối hả vô cùng. Binh lính tướng sĩ của hắn tại nơi đóng quân thấy thế tử bế về một nữ nhân và hai kẻ lạ mặt thì không giấu được sự ngạc nhiên trên gương mặt, ai nấy cũng trân trố nhìn.
Trái ngược với sự vội vã của Diên và Oanh Thời thì lại là những bước chân nặng trịch như đá của Mặc Liên. Chẳng biết trong đầu hắn đang suy tư những gì. Là vì sự kém cỏi của hắn khi không thể đấu lại kẻ địch? Là cái bóng quá lớn của Oanh Thời, lúc nào hắn cũng phải để nàng cứu? Là vì sao mà Thiển Chiêu lại nhảy vào mặc cho sinh mạng mình gặp nguy hiểm mà cứu hắn? Hay vì thân phận thực đầy rắc rối của Nhuận Diên.
Nhưng suy cho cùng, lúc này ai cũng chỉ bận tâm tới Thiển Chiêu mà chẳng để ý tới sự thay đổi trong cả tâm tính của Mặc Liên.
Quân y được triệu tập tới run rẩy trước sự đe dọa của Nhuận Diên:
“Cứu không được muội ấy thì các ngươi cuốn gói về kinh đô bán muối
đi!"
Dường như trong mắt Nhuận Diên khi này chỉ có an nguy của Thiển Chiêu mà thôi. Hắn đi đi lại lại chỗ giường mà Thiển Chiêu đang nằm, gương mặt hoang mang lo lắng tột độ. Trách sao được, lâu rồi mới gặp lại nhau mà người trong lòng lại thảm thương cỡ ấy, hắn không lo sút vó lên mới lạ.
Oanh Thời chôn thây nhìn người nàng nghĩ mình đã thân thuộc trước mắt. Có phải Nhuận Diên ở Tịnh Vân sơn thật không thế? Nếu không phải tình cảm hắn dành cho Chiêu lồ lộ ở đó, có vả nàng mấy cái nàng cũng chẳng tin đây là hiện thực.
Nhuận Diên chẳng còn dáng vẻ của một cậu thiếu niên bồng bột nữa. Cũng chẳng còn vẻ bông đùa, nổi loạn vốn có. Mà thay vào đó là một dáng dấp, tư thế phù hợp với gương mặt tuấn tú, góc cạnh của hắn. Thần thái như một thái cực trái ngược với lúc ở Tịnh Vân sơn. Trông nghiêm nghị, trưởng thành, điềm đạm hơn Nhuận Diên trong kí ức của Oanh Thời rất nhiều.
Khi cả hai ra ngoài để quân y thay băng gạc cho Thiển Chiêu, Oanh Thời không dám tin mà hỏi lại.
“...Có đúng là đệ không hả Diên?”
Nhuận Diên khẽ cười buồn rồi gật đầu.
“Đệ giấu bọn ta từ đầu? Vì sao? Tại sao lại lừa dối chúng ta?”
Oanh Thời tuy chất vấn Diên nhưng không phải bằng một chất giọng trịch thượng hay khiển trách, hờn dỗi, mà là sự buồn bực. Nàng không thể ngờ người thân quen với nàng lại luôn sử dụng một mặt nạ giả dối trước nàng. Nàng cứ như một món tiêu khiển bị xoay vòng vòng quanh hắn vậy.
Thế tử là sao cơ chứ? Nàng làm sao không biết thế tử là ai cho được. Tề quốc hiện tại không có thân vương do Thái Thượng Hoàng tức Chiêu Dương Đế không có con. Hoàng Đế hiện tại thì có mấy người con trai nhưng còn nhỏ tuổi, chưa ai được phong vương, lập phủ. Chỉ có mình Hiển quận vương Oanh Vũ mà thôi. Nếu nàng không nhầm thì tên thật của Nhuận Diên là Oanh Diên mới đúng.
Hiển quận vương cũng chỉ có một cậu con trai nghe đồn học nghệ đã lâu chưa trở về, trăm suy vạn tính, nàng cũng chẳng ngờ câu chuyện nàng tình cờ nghe được ở gánh nước lại hiển hiện trong cuộc sống của nàng.
Oanh Diên từ tốn trả lời nàng:
“Tỷ khoan nghe đệ giải thích đã”
Hắn vốn muốn xa lánh hoàng quyền mà bước vào con đường tu tiên, Oanh Vũ- cha hắn cũng không phải kẻ mưu cầu quyền lực chỉ mong con cái một đời ng ấm vì vậy mặc hắn làm càn. (2)
Oanh Diên tới Tịnh Vân sơn không phải để ngụy tạo, lừa dối lòng người, kéo Cẩm Vân- một tu tiên giả có tiếng khắp nước Tề vào vòng xoáy triều chính mà thực sự là hòa nhập con người hắn vào đó, vào việc tu tiên, vào việc ngày ngày gặp gỡ, gắn bó với con người và cuộc sống ở núi Tịnh Vân.
Nhưng nay nước nhà có nạn ngoại xâm, hắn không thể trơ mắt nhìn cha già khởi binh đánh trận được. Cũng vì thế mà xin Cẩm Vân trở về với vị trí thế tử, thay cha chân thinh dẹp loạn biên cương.
Oanh Thời đồng cảm, tạm thời tin tưởng hắn. Thế rồi vừa hay thế nào, quân y bước ra, Oanh Diên chẳng nói chẳng rằng vội vã vào xem xem Thiển Chiêu ra sao.
Trong đôi mắt của Oanh Thời lúc ấy, là sự lo lắng, yêu thương tột độ mà Diên dành cho sư muội của nàng. Là một tình yêu đẹp đẽ dốc lòng vì người thương.
Hắn chẳng còn giấu giếm đoạn tình cảm ấy nữa. Cứ vò mãi đôi tay nhỏ nhắn của Thiển Chiêu trong bọc tay to lớn chai sạn, thổi từng hồi sưởi ấm cho nàng ta như sợ bị lạnh.
Đôi mắt đầy ân cần chỉ duy độc có bóng hình nhỏ bé ấy, chẳng bận lòng điều gì khác, đến mức về đại doanh rồi mà áo và mũ giáp cũng chẳng thay ra, chả bận tâm bản thân xuềnh xoàng cỡ nào.
Tình yêu đúng là một phép nhiệm màu. Là sự sẵn sàng hi sinh chở che bất chấp tính mạng, là sự đánh mất đi lý tính khi thấy người thương rơi vào hiểm cảnh. Nàng khẽ lui đi để cho hai người có không gian riêng.
Oanh Thời chưa từng nhìn thấy một tình yêu chân thành nồng nàn như thế. Nàng thắc mắc liệu Diên sẽ cảm thấy ra sao khi biết Chiêu dành tình cảm lớn đến vậy cho sư huynh của hắn? Hắn có tức giận hay không? Hay vốn đã biết từ đầu rồi nên luôn tìm cách gây sự chú ý với sư muội của hắn. Nàng chẳng biết được...
Đến hôm nay nàng cũng hiểu được, hóa ra ngoài tình cảm gia đình có thể khiến người ta bán sống bán chết đâm đầu vào một lý tưởng nào đấy thì tình yêu nam nữ cũng có thể làm như vậy.
Hôm nay nàng cũng mới hiểu ra rằng, tình yêu chân thành cũng chẳng cần thể hiện qua lời nói. Chẳng phải Diên dù không nói gì nàng vẫn nhìn được sự yêu thương vô tận trong hắn đấy sao, hay cả sự xả thân của Chiêu cũng thế.
Bỗng sự day dứt khi chưa kịp bày tỏ sự biết ơn với Uyển Nhi trong nàng nguôi ngoại đi phần nào. Rồi hình ảnh bóng dáng nam tử ấy cũng dập dờn xuất hiện trong luồng suy tư của Oanh Thời. Không biết sao từ dạo Cửu Tiêu Hồ ấy nàng hay nghĩ về hắn nhiều.
Bóng hình ấy nàng sao mà quen thuộc đến thế. Cái cảm giác yên tâm và bất giác muốn dựa dẫm vào y cứ như thế xâm chiếm lấy cảm xúc của nàng.
Oanh Thời không nhịn được một điệu thở dài. Càng nghĩ, càng khiến nàng muốn gặp y hơn mà thôi. Y đúng là giỏi thao túng lòng người, biết cách thúc ép nàng nhanh nhanh chóng chóng tu tiên để có ngày được tương ngộ với y, giỏi gieo rắc những bóng hình tiêu sái, phất trần, phóng khoáng ấy vào trong tâm trí nàng, khiến nàng không kìm được suy nghĩ cho rằng y là nam nhân đẹp nhất thế gian.
Nếu gặp lại vị công tử ấy, nàng sẽ nói gì nhỉ... Có lẽ là: “Huynh đẹp thật đấy! Ta có thể biết tên của huynh chăng?”