Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 152: Thần Y Thảo Nguyên




Có Tạ Hàm Yên xuất hiện, cả sự tình trở nên hợp lí hơn rất nhiều. Nhóm thợ mộc nhớ lại, Nam đại nhân kia ở Tây Nam suốt một thời gian dài, ít cũng phải hơn nửa năm, thường xuyên xun xoe bên Tạ Hàm Yên, nàng nói gì nghe nấy, cung cung kính kính, hoàn toàn không giống một đại quan triều đình. Ngược lại, Tạ Hàm Yên luôn giữ thái độ lạnh nhạt với Nam Phi, vẫy đến liền đến phất đi liền đi, ngay cả quân đội các bộ tộc Tây Nam cũng trộm nói hắn mờ mắt vì sắc, uất ức như chó.



Mộ Thành Tuyết đại khái đã nhìn ra chân tướng. Khi xưa Tạ Hàm Yên là đệ nhất mĩ nhân nơi Vương thành, người ái mộ nàng chắc chắn không chỉ có mình Lư Quảng Nguyên. Hắn chưa thấy vị Nam đại nhân kia bao giờ, nhưng qua lời kể của thị vệ và nhóm lão thợ mộc, đối phương có dáng người thấp bé, tính tình chất phác, tư chất bình thường, không gì xuất chúng, ở bên cạnh một đám quan to hiển quý e là sẽ lập tức chìm nghỉm, cho nên dù mang lòng mến mộ, cũng chỉ dám nhìn từ đằng xa, không có can đảm, lại càng không có khả năng đến gần mĩ nhân. Mãi đến khi Tạ gia sụp đổ, hắn mới có cơ hội tiếp cận Tạ Hàm Yên lần đầu tiên.



Tâm nguyện nhiều năm được đền đáp, thái độ phục tùng Tạ Hàm Yên tuyệt đối của Nam Phi coi như không khó hiểu, nhưng đến mức tình nguyện dốc toàn nhân toàn tiền toàn lực để xây miếu cho tình địch của mình, bất chấp cả luật pháp Đại Lương như vậy, thì cũng mờ mắt thái quá rồi.



"Hiện nay Tây Nam rất loạn, chư vị cứ tiếp tục ở lại trong thôn đi." Mai Trúc Tùng an ủi, "Đợi bao giờ an ổn, Vương gia sẽ an bài cho mọi người về quê hương, lúc này cũng không vội được."



Đám người cảm ơn liên tục, nhớ tới chuyện cũ mà nôn nao thao thức cả đêm. Sáng sớm sau, toàn bộ hương dân ra tiễn đoàn người Mai Trúc Tùng đến cửa thôn, đưa mắt nhìn theo bọn họ rời đi.



...



Từ hẻm Quỷ Khiêu đến thành Ngọc Lệ, cũng mất vài ngày đi đường. Bởi đã có thị về báo tin trước, sáng sớm hôm đó, Vân Ỷ Phong đích thân ra cửa thành đón đoàn, cười nói: "Tiền bối!"



Lý Quân cũng đi theo, thấy Mai Trúc Tùng bình an vô sự, quả tim treo trên cổ họng mới về được chỗ cũ. Mai Trúc Tùng hành lễ nói: "Lần này quay lại từ cõi chết, còn phải đa tạ Bình Lạc Vương đã phái hết thân binh bên người đến bảo vệ ta."



Lý Quân ha ha cười gượng, kì thực ngọn nguồn là, đêm ấy bọn họ ngủ trong rừng, đang nói về thảm trạng ôn dịch ở Tây Nam, lòng thấy khó chịu, nhiệt huyết xông lên não, hắn bèn bắt chước hiệp sĩ giang hồ, ra lệnh cho thủ hạ bất luận thế nào cũng phải bảo vệ Mai tiên sinh thật tốt, bởi vì bảo vệ Mai tiên sinh chính là bảo vệ cả mấy vạn hộ bách tính ở Tây Nam, hắn tuy là Vương gia, nhưng so với bách tính, thì có là gì? Diễn văn đầy nhiệt huyết này lập tức nhận được một mảnh khen ngợi vang trời, nhưng đâu ai ngờ, sau đó thật sự xảy ra chuyện.



Nếu được chọn lại, Lý Quân không chắc mình có thể đại nghĩa như vậy nữa hay không, dù sao lưỡi đao kia cũng thật là đáng sợ. Nhưng may mắn là trước mắt, mọi người vẫn bình an, thậm chí còn vô tình tìm được thần dược để trị ôn dịch—đây chẳng phải ông trời đang ra tay giúp đỡ đó sao? Nghĩ vậy, bước chân cũng thư giãn hẳn ra.



Mai Trúc Tùng khám bệnh cho Quý Yến Nhiên xong, nói,"Thân thể Vương gia cường kiện, bệnh không dấu hiệu quá nghiêm trọng."



"Nhưng các tướng sĩ ngoài kia không may mắn như vậy." Quý Yến Nhiên chống người ngồi dậy, "Lúc trước Lăng Phi cũng đưa tới một bình thuốc, nói là có thể trị ôn dịch, Vân nhi vẫn giữ lại ở đây, phiền A Côn xem qua luôn."



Vân Ỷ Phong đưa bình sứ trắng qua: "Giang đại ca tự lấy mình ra thử nghiệm thuốc, cũng đã uống nửa bình, hi vọng là không có vấn đề gì khác."



Mai Trúc Tùng mở nắp bình ra ngửi thử, mùi hương cỏ cây nhàn nhạt, y xì mùi của nấm hoa thanh, liền cao hứng ra mặt—Chưa bàn liệu bình thuốc này có vấn đề gì hay không, nhưng chí ít cũng biết lấy nấm hoa thành làm thuốc là một hướng đi đúng. Bèn nói: "Thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng thuốc này pha chế quá phức tạp, ta vẫn phải kiểm tra kĩ lại mới được."



"Để ta đưa tiền bối về phòng nghỉ ngơi đã." Vân Ỷ Phong nói, "Lát nữa rồi đến khám cho các tướng sĩ ở bắc doanh, bọn hắn là nhóm phát nhiệt nghiêm trọng nhất, quân y đều đã bó tay cả rồi."



"Còn nghỉ ngơi gì nữa." Mai Trúc Tùng khoát khoát tay, "Đi thôi, giờ đi luôn."



Lý Quân tự mình ôm hòm thuốc, chầm chậm theo sau hai người. Mai Trúc Tùng đích thân bắt mạch đút thuốc cho các tướng sĩ, hắn không có dược đồng, Lý Quân liền xung phong phụ việc, cẩn thận ghi chú lại bệnh trạng và liều lượng của từng người, đại khái là cũng rất ra dáng.



Ba ngày sau, bệnh tình của tướng sĩ ở bắc doanh đều chuyển biến tốt đẹp, mà nhóm mắc bệnh nhẹ ở nam doanh thì đã có đến bảy tám người khỏi hẳn. Tiếng ngợi ca vang dội khắp thành Ngọc Lệ, chỉ hận không thể tung hô vị thần y thảo nguyên này lên tận trời xanh. Vân Ỷ Phong cho Quý Yến Nhiên uống thuốc xong, cười nói: "Mai tiền bối đã dạy lại cho quân y, đang tiến hành chỉnh lí thành sách, loài nấm hoa thanh kia không quá phổ biến, nhưng cũng không đến mức hiếm có khó tìm như Huyết Linh chi, ôn dịch coi như được trị rồi."



"Bình thuốc Lăng Phi mang đến thì sao?" Quý Yến Nhiên lại hỏi.



"Mai tiền bối vẫn đang kiểm tra, xác thực là bên trong có nấm hoa thanh, nhưng còn có cả những thứ khác nữa." Vân Ỷ Phong đút cho hắn một viên kẹo, "Giang đại ca một lòng muốn cứu Vương gia, có lẽ nghĩ rằng đây đã là biện pháp tốt nhất rồi, có điều... mẹ ruột của hắn đúng thật chẳng ra sao, việc đến nước này, cũng chỉ biết ngóng trông tiền bối sớm tìm chân tướng."



"Ta vẫn thấy chuyện Tạ thị có thai hai lần rất kì quặc." Quý Yến Nhiên nói, "Với địa vị của Tạ Kim Lâm khi ấy, con gái độc nhất chưa kết hôn mà đã mang chửa, muốn giữ lại cũng phải bí mật lấy cớ đưa nàng đến nơi nào hẻo lánh chờ sinh chứ. Phủ Thừa tướng đông người nhiều chuyện, sinh con ở cữ lại không phải việc nhỏ, đâu dễ gì ém đi như thế?"



"Cũng có lí." Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, "Vị Tạ tiểu thư đó còn dụ được cả Binh bộ Thị lang giết người xây miếu cho tình lang của mình kia mà, khả năng đùa bỡn lòng người cũng không tầm thường đâu."



"Nam Phi kia..." Quý Yến Nhiên tựa vào đầu giường, "Đúng là cực kì bình thường." Bình thường đến không có cả tướng làm quan. Cho nên lúc đầu nghe Dương Bác Khánh nói thảm án Bạch Hà là do Nam Phi và Tiên đế xui khiến, ngay cả Quý Yến Nhiên còn thấy hợp lí—nếu không thì việc Nam đại nhân thăng tiến thẳng tắp trong suốt mấy chục năm đó phải giải thích thế nào?



Có điều xem ra, chuyện Nam Phi ra tay xui khiến là thật, nhưng người giật dây đằng sau hắn không phải Tiên đế, mà là Tạ Hàm Yên. Thậm chí rất có thể, mục đích sau cùng khiến Bạch Hà vỡ đê, không chỉ là đồ sát bách tính, phế truất Thái tử, lũng loạn thiên hạ, mà còn bao gồm cả mưu hại Liêu Hàn, mưu hại đứa con độc nhất của Liêu tướng quân.



Vân Ỷ Phong hỏi: "Tạ Hàm Yên còn có thù với Liêu tướng quân?"



Quý Yến Nhiên nói: "Có người đồn, khi Lư tướng quân bị nhốt trong hẻm núi, Liêu tướng quân có trọng binh trong tay mà chưa từng xuất chiến tương trợ."



Chắc chắn nội tình còn liên quan đến những suy tính quân sự, nhưng với tâm trí bị nhấn chìm trong thù hận, một mực muốn báo thù cho tình lang, hiển nhiên là sẽ không thấy được cái lí.



Mà lần duy nhất Tiên đế tán thưởng Nam Phi, chính là vì "nộp lên ba mươi tám cuốn ghi chép nghiên cứu về vùng núi Tây Nam, có công lớn với xã tắc", lúc ấy phần lớn triều thần đều không tin—địa thế Tây Nam hiểm trở đến nhường nào, Nam Phi mới đi hơn một năm, cũng chỉ mang theo mười mấy người, làm sao có thể biên ra đến ba mươi tám cuốn ghi chép? Nhất định là Hoàng thượng muốn thăng quan cho hắn, nên mới tuỳ tiện cho hắn công lao đã có sẵn để làm cớ.



Quý Yến Nhiên nói: "Ta đoán vì ái mộ Tạ Hàm Yên, Nam Phi không ngần ngại bắt cóc nhóm thợ mộc về xây miếu cho Lư tướng quân. Còn Tạ Hàm Yên, thì dùng ghi chép về Tây Nam ra làm điều kiện trao đổi, có thể là lấy được từ chỗ Lư tướng quân, cũng có thể là nhờ trao đổi với Chá Cô, tuy nhiên điều này không quan trọng, quan trọng là Nam Phi nhờ vậy mà một bước lên mây, thân làm quan lớn, chắc chắn suốt nhiều năm đã âm thầm cống cho Tạ Hàm Yên, cho bộ tộc Dã Mã không ít thứ tốt."



Vân Ỷ Phong thầm nghĩ, suy luận như vậy, hung thủ giết hại Liêu tiểu thiếu gia kì thực chính là Nam Phi và Tạ Hàm Yên? Nam Phi thì đã chết, còn Tạ Hàm Yên... suy cho cùng vẫn dính đến Giang Lăng Phi, có làm ra tội ác tày trời thì cũng vẫn là mẹ ruột, e là giải quyết không dễ.



Quý Yến Nhiên vỗ vỗ đầu hắn: "Trước mắt cứ lo trị xong ôn dịch cái đã, chuyện khác nói sau."



Tối đến người yên, Vân Ỷ Phong ghé lên ngực hắn, lắng nghe nhịp tim bên tai chút đỉnh.



Gió thổi màn tơ chùm lên đầu vai gầy của hắn, Quý Yến Nhiên nhẹ tay hất lớp lụa mỏng ra, kéo người vào trong ngực: "Thời gian qua, vất vả cho ngươi rồi."



"Cũng không vất lắm." Vân Ỷ Phong cười, "Vương gia khi bị bệnh ngoan lắm, không giống ta hồi đó, cứ đến giờ tắm thuốc là chạy quanh núi."



Quý Yến Nhiên cúi người, hôn lên khoé môi còn đang hơi vểnh kia: "Đêm nay cứ việc ngủ thoải mái đi, ta trông cho ngươi."



Bởi một câu nói này, Vân Ỷ Phong liền buông bỏ tất cả phòng bị, như một con thú nhỏ mệt mỏi, rúc vào ngực tình nhân ngủ đến là ngọt ngào. Vất vả bôn ba suốt nhiều ngày bỗng hoá thành dòng nước ấm tê dại, chảy ra khắp toàn thân, chạy vào từng khớp xương, bên ngoài vẫn tí tách mưa thu, nói tóm lại, một đêm này, vạn vật tĩnh mịch, an bình tốt đẹp.



Chỉ tiếc là quá ngắn.



Hôm sau trời chưa sáng, Mai Trúc Tùng đã vội đến gõ cửa, nói là tìm thấy điều cổ quái trong bình dược kia.



"Có thứ gì?" Vân Ỷ Phong vừa khoác áo vừa hỏi.



Mai Trúc Tùng nói: "Trứng rận máu."



Từ cái tên đã thấy chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Nghe nói rận máu trưởng thành còn mỏng hơn cả sợi tóc, có thể tự do di chuyển trong huyết mạch của vật chủ, sau đó dần tụ tập trong tim, người tập võ mà vận công phát lực, sẽ rất dễ bị hao tổn tâm mạch mà bỏ mạng.



Vân Ỷ Phong nghe vậy tim đập cuồng loạn, nhớ tới Giang Lăng Phi đã uống vào nửa bình, vội vàng hỏi: "Có giải dược không?"




Mai Trúc Tùng lắc đầu: "Rất khó."



Lý Quân biết được cũng nổi trận lôi đình, trên miệng đã bắt đầu mắng chửi, họ Tạ kia có thật là mẹ ruột của Giang huynh không vậy? Chỉ vì muốn dụ Thất đệ uống độc dược, mà lợi dụng cả tính mạng của con đẻ, đúng là ghê tởm, ghê tởm đến tột cùng!



Quý Yến Nhiên cũng sầm mặt, Vân Ỷ Phong nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Biết đâu... Quỷ Thứ đã có biện pháp trị rận máu thì sao, hai mẹ con họ kết hợp nhiều năm rồi, chắc cũng không đến nỗi vô tâm độc ác vậy đâu?"



"Nghĩ biện pháp truyền tin cho Lăng Phi—trước khi tìm rõ được chân tướng, tuyệt đối đừng vận công." Quý Yến Nhiên phân phó, "Còn nữa, truyền lệnh cho Hoàng Võ Định, sau khi khống chế được ôn dịch, không cần quay lại thành Ngọc Lệ luôn, lập tức suất quân tiến về thành Định Phong, bao vây phản quân của Lôi Tam ở đó!"



Vân Ỷ Phong gật đầu: "Được."



...



Mà ở Dung huyện cách đó ngàn dặm, Thanh Nguyệt và Linh Tinh Nhi ngày đêm tăng tốc, phí hết một phen công phu, rốt cục cũng tìm được cố hữu của vợ chồng Giang Nam Thư, quả phụ của Từ Lộc.



"Đứa bé đó sao." Nhớ lại chuyện cũ, phụ nhân nhẹ giọng thở dài, "Tướng công nhà ta vốn chỉ có ý tốt, thấy Giang Tam gia thân thể yếu đuối, về sau sợ khó có người nối dõi, vừa vặn gặp được một đứa bé, có vẻ là một hạt giống tập võ không tồi, liền mang đến Thanh Tĩnh Thuỷ Hương, nhưng xem ra, ý tốt lại trở thành phiền phức rồi."



Chuyện cũ, nói dài không dài, nói ngắn chẳng ngắn.



Phụ nhân chậm rãi kể lại, chân tướng bị bao phủ trong mây mù rốt cục cũng lọt vào một tia sáng. Chén trà trong tay Thanh Nguyệt và Linh Tinh Nhi dần biến lạnh, cả hai nghe chuyện mà chấn kinh không thôi, thì ra sự thật... là như vậy sao?



...



Vân Ỷ Phong nằm lì trên giường: "Đau thắt lưng, xoa hộ chút đi."



Quý Yến Nhiên cuốn lại tấu báo, gõ nhẹ lên đầu hắn: "Ta bệnh nặng mới khỏi, vậy mà chưa gì ngươi đã chạy đến sai sử rồi, thật là kiêu căng khó trị."



Vân Ỷ Phong đáp lại một tiếng, đổi tư thế, lười biếng gối lên đùi hắn, thúc giục: "Mau mau, không thôi ta đi tìm người khác."




Quý Yến Nhiên không nặng không nhẹ đè lên huyệt vị của hắn: "Muốn tìm ai? Nói nghe coi."



Vân Ỷ Phong đau đến hít một hơi khí lạnh, liên thanh nhận thua: "Không ai hết, là lão Vương mù hành nghề bó xương trong thành Xuân Lâm... A!"



Thủ vệ trên hành lang vội vàng dừng chân, lòng run sợ nghĩ, giữa ban ngày ban mặt mà Vương gia với Vân môn chủ làm gì vậy chứ, rốt cục mình có thể tiến vào hay không đây?



Thấy bóng người ngoài cửa chuyển động, Quý Yến Nhiên bịt miệng Vân Ỷ Phong, quay đầu hỏi: "Có chuyện gì?"



"Bẩm Vương gia, là phạm nhân Chu Nhi bị giam giữ trong nhà sau, nói vừa nhớ ra một chuyện quan trọng, phải nói với Vân môn chủ ngay."



Quý Yến Nhiên nghe vậy không vui, đúng là phát phiền vì ả điên kia.



Vân Ỷ Phong lau lau nước mắt: "Ta đi xem thế nào, nàng là tì nữ luôn ở cạnh Quỷ Thứ, có lẽ thật sự biết gì đó."



"Cách xa nàng một chút." Quý Yến Nhiên ra lệnh, "Lừa đối phương nói ra được tình hình xong, phải lập tức trở về."



Mộ Thành Tuyết đúng lúc đang trong sân, thấy Vân Ỷ Phong vừa đi vừa sửa sang y phục, không khỏi nhìn nhiều hai chút.



Vân môn chủ giải thích, ta mới ngủ trưa dậy, thề.



Mộ Thành Tuyết nói: "Dạng này rất tốt."



Vân Ỷ Phong lấy tay xoa xoa đầu chồn: "Cái gì tốt?"



"Nếu ngươi muốn khiến nàng nói ra nhiều chuyện hơn, thì bộ dạng này rất tốt." Mộ Thành Tuyết tiện tay rút dây cột tóc của hắn, ôm chồn đi.



Vân Ỷ Phong: "..."



Mà Chu Nhi đã sớm bị sự tồn tại của "Vân cô nương" không có thực kia tra tấn phát điên, đến mức Vân Ỷ Phong vừa bước qua cổng, nàng đã kéo lê xiềng xích lao về phía trước, hai tay bám lấy rào chắn cửa sổ, nghiêm nghị chất vấn: "Công từ vừa làm gì?"



Vân Ỷ Phong quần áo không chỉnh tề, đầu tóc cũng không chỉnh tề, nghĩ một chút về những gì Mộ Thành Tuyết mới nói, lời ít ý nhiều đáp lại: "Ngủ."



Chu Nhi truy hỏi: "Một mình sao?"



Vân Ỷ Phong kéo một cái ghế đến ngồi giữa sân: "Ngươi đoán xem."



"Công tử, ngươi chớ có để những yêu nữ ngoài đó lừa gạt." Chu Nhi nhìn hắn, tận tình khuyên bảo, "Ta... chỉ có ta, mới thực tình đối tốt với công tử, ta vẫn đang nghĩ, thật sự sắp ra rồi, nhất định sẽ tìm được phương pháp trị ôn dịch."



"À, không cần nữa đâu." Vân Ỷ Phong hững hờ, "Mấy ngày trước, Vân cô nương đã chế được mấy ngàn bình thuốc viên để đưa đến các bộ ở Tây Nam rồi."



Chu Nhi như bị sét đánh ngang tai: "Cho nên mấy ngày nay công tử vẫn luôn ở với nàng?"



Vân Ỷ Phong im lặng ngầm thừa nhận.



"Không được, không được!" Chu Nhi đi đi lại lại trong phòng, hung hăng nói, "Ta không cho phép!"



"Có không cho phép thì ngươi cũng chẳng có cách nào cả, Vân cô nương có thể giúp được ta, ta dĩ nhiên phải ở với nàng chứ." Vân Ỷ Phong đứng lên, qua loa ôm quyền, "Nếu không có chuyện gì khác, ta phải đi nấu cơm giặt đồ pha trà thêu hoa với ngắm trăng đây, cáo từ."



"Ngươi quay lại!" Chu Nhi quả nhiên bị kích thích, sắc bén la lên, "Ta có thể nói cho ngươi một bí mật không ai khác biết được!"



-



vtrans by xiandzg