Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 151: Một Nhóm Thợ Mộc




Canh bổ dưỡng do Vân môn chủ tự tay hầm.



Mười chữ này, nào khác gì đòi mạng, vừa nghe liền thấy răng run cầm cập. Giang Lăng Phi đẩy Lý Quân ra, mở cửa định đi, đã thấy chủ nhân của canh bổ dưỡng ở ngay ngoài cửa, hai tay chống nạnh, thập phần khí thế.



"..."



Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Chạy cái gì?"



Giang Lăng Phi lùi lại vài bước, thả người nhảy vọt qua cửa sổ. Thủ vệ đi tuần trong sân chấn kinh không thôi, đồng loạt rút kiếm muốn đuổi theo, trước mắt bỗng vụt qua một thân ảnh trắng như tuyết, cùng lời nói thoảng vào trong gió: "Không ai được phép đuổi theo!"



Lý Quân vội vàng ló ra cửa sổ, nhưng không kịp thấy gì, ngoài một mảnh trời tối đen như mực.



Gió đêm xuyên qua phố dài, thổi lên người chút hơi lạnh ngày thu. Giang Lăng Phi bay thẳng ra ngoài thành, người phía sau tuyệt không chịu từ bỏ, dường như còn muốn theo cả vào rừng độc, hắn đành rút nửa kiếm ra khỏi vỏ, gạt đi Phi Loan kiếm đang ào ào bay đến. "Leng keng" một tiếng, toé ra ánh lửa, hai người so đến gần trăm chiêu ở bìa rừng, Giang Lăng Phi chớp lấy thời cơ đánh ngã đối phương, gác Quỷ Thủ kiếm kề cổ hắn, bất đắc dĩ nói: "Ngươi không phải đối thủ của ta!"



"Ta biết." Vân Ỷ Phong ngã ngồi ra đất, vẫn rất bình tĩnh, "Nhưng khinh công của ta tốt, chạy lại nhanh."



Giang Lăng Phi đánh mắt nhìn kiếm trong tay mình.



Vân Ỷ Phong nói tiếp: "Mới cả, chắc chắn Giang đại ca sẽ không đánh ta giết ta hay bắt cóc ta, cho nên dù khinh công có tốt, ta cũng lười chạy."



Giang Lăng Phi lắc đầu: "Quay về đi."



"Hiếm khi chúng ta được lúc rảnh rỗi." Vân Ỷ Phong tung chiêu "đến cũng đến rồi", "Hay là ngồi xuống tâm sự tí đi?"



Giang Lăng Phi: "..."



Hai người tìm một nơi yên tĩnh, có sông có cây, có hoa có trăng.



"Đáng tiếc là không mang theo rượu." Vân Ỷ Phong cởi túi gấm bên hông, đổ ra mấy viên kẹo, "Ăn không?"



Giang Lăng Phi lấy một viên, bỏ vào miệng rồi bĩu môi, chua ngọt.



"Thuốc Vương gia phải uống rất đắng, ta mới chuẩn bị ít kẹo này, nhưng ôn dịch quá mạnh, gần đây hắn cũng chẳng nếm ra vị gì." Vân Ỷ Phong ôm đầu gối, "Ngươi thì sao, sống tốt chứ?"



"Ta lấy được thuốc trị ôn dịch từ chỗ mẫu thân, chắc là hữu hiệu, nhưng trước khi cho Vương gia dùng, cứ hỏi qua vài đại phu đi." Giang Lăng Phi nói, "Còn chuyện có ai bị bắt nhốt dưới địa cung hay không, ta phải xem xét lại cẩn thận đã."



Vân Ỷ Phong nói: "Vẫn chưa nói tốt hay không, chứng tỏ là không tốt."



Giang Lăng Phi nhìn ra xa xăm, chỉ đáp một câu: "Mỗi người một mệnh."



"Thuốc trị ôn dịch, hẳn là không dễ trộm?" Vân Ỷ Phong thăm ra.



"Không phải trộm, Quỷ Thứ giấu rất kĩ, ta còn chẳng biết hắn ở đâu." Giang Lăng Phi nói, "Nhưng có một con voi thử thuốc còn sót lại, ta lấy dịch nhờn làm mình nhiễm dịch theo. Mẫu thân hận ta đáng thất vọng, nhưng cũng không đến mức thấy chết mà không cứu, đây xem như biện pháp hiệu quả nhất lúc này."



Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Giang đại ca." Hắn quả thực không nhịn được, một lần nữa nhắc lại, chuyện Tạ Hàm Yên đẻ non là thật, thật thiên chân vạn xác, cho nên thân phận mẫu thân này...



Giang Lăng Phi lại nói: "Đó hẳn là đệ đệ của ta."



Vân Ỷ Phong: "Hả?"



"Trước khi Tạ gia xảy ra chuyện một năm, ta đã ra đời rồi, do quá gầy yếu, Tạ gia lại bắt đầu xuất hiện dấu vết sụp đổ, mẫu thân liền bí mật đưa ta đi khỏi Vương thành." Giang Lăng Phi nói.





"Thì ra là vậy." Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, nhưng rồi lại phát hiện nghi vấn khác, "Thế nhưng lúc vợ chồng Giang Tam gia rời khỏi Thanh Tĩnh Thuỷ Hương để về thành Đan Phong, Giang đại ca cũng phải ba bốn tuổi rồi? Sao mà giả mạo làm đứa nhỏ còn quấn tã lót được?"



"Ta trời sinh thiếu tháng, rồi bị bộ tộc Tây Nam dùng vu thuật nuôi trong miếu, nằm trong kén bạch ngọc suốt ba năm." Giang Lăng Phi nói, "Bệnh cũ mà tháng nào cũng ta phải dùng thuốc, chính là từ đây mà ra."



"Chẳng trách." Vân Ỷ Phong lại đưa cho hắn một viên kẹo, "Vậy tại sao phải đến Giang gia?"



"Ta nói với ngươi những chuyện này, chỉ là để chứng minh thân thế của mình." Giang Lăng Phi nói, "Hiện nay Tây Nam nhiễu loạn, cứ lo trị ôn dịch trước đi, ta không quan trọng."



Vân Ỷ Phong nhìn hắn: "Nhưng ở trong lòng Vương gia, Giang đại ca mới là người quan trọng nhất."



"Chăm sóc Vương gia cho tốt." Giang Lăng Phi chống tay đứng dậy, thấp giọng nói, "Cả Tây Nam lẫn thiên hạ này, đều không thể thiếu hắn."



Nói xong, liền vội vàng ẩn vào rừng rậm, không chậm trễ dù chỉ một khắc, càng không muốn ngoái đầu nhìn lại. Trong miệng vẫn còn vị chua ngọt, gò má đã ướt lạnh, đau nhức từ hậu quả ôn dịch vẫn còn đó trong xương tuỷ, khiến bước chân không khỏi lảo đảo.



Lúc Vân Ỷ Phong quay trở lại nhà trọ, Quý Yến Nhiên vẫn đang mê man, không hề biết vừa có chuyện gì xảy ra.




Lý Quân ngồi bên bàn nghiên cứu bình thuốc kia, hỏi: "Không phải là giả đấy chứ?"



"Giang đại ca tự lấy mình ra thử nghiệm, theo lí mà nói thì không nên là giả." Vân Ỷ Phong nói, "Có điều Tạ Hàm Yên tâm tư xảo trá, lại là một kẻ điên, ta không dám để Vương gia dùng luôn, đợi xem vài ba ngày nữa có tin tức gì của Mai tiền bối không đã."



Lý Quân đáp một tiếng đồng ý, lại nói nhỏ: "Ta còn tưởng ngươi có thể khuyên được hắn quay lại."



"Có một tin cực xấu cực xấu cực cực xấu, theo lời của Giang đại ca, Tạ Hàm Yên và hắn đích thật là mẹ con ruột." Vân Ỷ Phong một tay chống đầu, "E là về sau cũng chẳng cắt đứt được."



Lý Quân kinh ngạc nói: "Không phải sảy thai sao?"



Vân Ỷ Phong đáp: "Trước khi sảy thai, đã có một đứa."



Lý Quân: "..."



Vậy thì đúng là phiền.



"Cũng không biết Mai tiền bối đang ở đâu rồi." Vân Ỷ Phong thở dài, "Cả Mộ Thành Tuyết lẫn Giang đều đang tìm mà chưa thấy tin tức gì."



Lý Quân thầm hận mình học võ mãi vẫn không nên thân, ngày đó bị tập kích mà chỉ biết đường phát hoảng chạy trốn, mới chột dạ nói lại, nhất định là Mai tiền bối không sao đâu, ngày đó ta tận mắt nhìn thấy thị vệ dẫn hắn nhảy xuống thâm cốc, hiện tại có khi đã được sát thủ tìm thấy rồi.



Vân Ỷ Phong vỗ vỗ vai hắn: "Hi vọng cát ngôn của ngươi là sự thật."



(*cát ngôn: lời nói may mắn, mang phước lành)



...



Mai Trúc Tùng dẫn theo thị vệ, đi vào rừng hái loại nấm màu xanh nhạt kia đã hai ngày nay.



Thôn xóm của lão Vương và lão Tống quả thực rất vắng vẻ, tổng cộng có mười mấy hộ phân bố rải rác trong rừng, cũng chỉ đông hơn nhóm dã nhân một chút, nghe bảo đã ẩn cư ở đây vài chục năm.



Lúc lão Vương vừa đưa đoàn Mai Trúc Tùng về, người trong thôn đều như nhìn thấy ác quỷ, ai nấy kinh ngạc hãi hùng, ngay cả lão Tống về lấy lương khô cũng hoảng hốt giậm chân, kéo hắn ra một bên, thấp giọng mắng: "Ngươi điên rồi à? Sao lại mang người ngoài đến nơi này của chúng ta?"



"Thần y cũng không phải người xấu, chỉ muốn đến hai một ít nấm hoa thanh trong thôn chúng ta thôi mà." Lão Vương nói, "Tránh đi đã bao nhiêu năm, tên cẩu tặc kia có lẽ cũng chết rồi, đâu ra mà quản chúng ta nữa, ngươi yên tâm đi, trị ôn dịch quan trọng hơn."




Lão Tống vẫn không ngừng ca thán, nhưng đã đến nước này, có đuổi người đi cũng vô ích, chỉ biết khẩn cầu Mai Trúc Tùng đừng tiết lộ vị trí thôn xóm này ra với ai.



"Chư vị tạm thời ở lại nhà ta đi." Lão Tống nói, "Vừa vặn có cả mảng rừng mọc đầy nấm hoa thanh ngay trước cửa nhà, cũng thuận tiện hơn."



Mai Trúc Tùng dĩ nhiên không ngừng cảm tạ, cũng đáp ứng lão Tống và các thôn dân sẽ không chạy loạn, càng không lắm miệng tìm hiểu về quá khứ của thôn, mới được phép ở lại.



Chiều đến, thị vệ vừa giúp hắn nấu chín nấm hoa thanh, vừa nói nhỏ: "Nghe khẩu âm, thôn dân có vẻ là người phía Bắc Đại Lương, thôn xóm ở đây tuy nhỏ, nhưng phòng ốc rất tinh xảo, điêu khắc trên mái hiên lại càng sống động, hẳn là một nhóm thợ mộc thợ nề xây nhà, vì phạm tội hoặc đắc tội với ai đó mà phải trốn vào đây.



"Đều là dân thường, nhìn cũng không giống hung đồ đại gian ác." Mai Trúc Tùng căn dặn, "Hiện tại chữa bệnh quan trọng hơn, đừng quản chuyện người ngoài."



Thị vệ đáp lại một tiếng đồng ý, lại hỏi: "Nước thuốc này có thể trị ôn dịch thật sao?"



"Hôm nay ta bắt mạch cho lão Vương, thấy sức khoẻ hắn đã khôi phục được bảy tám phần rồi." Mai Trúc Tùng nói, "Đợi làm xong đợt thuốc viên này, chúng ta tranh thủ cho bệnh nhân các nơi khác dùng thử luôn, nếu trị được hết, xem như là Tây Nam được cứu rồi."



Thị vệ cười nói: "May mà có Mai tiền bối ở đây."



"Cũng may là có các ngươi." Mai Trúc Tùng khoát khoát tay, "Nếu không dù ta có mười mạng đi chăng nữa, chắc cũng chết trong tay Chá Cô rồi."



Ngày dần lặn về sau núi núi, những áng mây kim sắc rực rỡ trải dài nơi chân trời.



Mai Trúc Tùng thả đợt thuốc cuối cùng vào bình sứ xong, mới thở phào nhẹ nhõm, đang vươn vai về phòng, bỗng nghe thấy một tiếng hét thất thanh bên ngoài, là lão Tống!



Hắn thầm giật mình, vừa định ra ngoài xem là chuyện gì, đã gặp một đại đao ánh bạc bổ tới, ba bốn tên áo đen xông vào sân như mãnh báo, chính là đám sát thủ trong núi ngày đó! Tình thế nguy cấp, Mai Trúc Tùng bèn vẩy ra ít bột phấn gây ngứa, có điều vừa quay người bỏ chạy, liền bị đánh ngã xuống đất. Thị vệ vừa giao đấu với sát thủ, vừa lớn tiếng nói: "Tiên sinh mau chạy đi!"



Mai Trúc Tùng ôm bình thuốc vào ngực, một tay siết chặt con dao nhỏ phòng thân, lảo đảo chạy ra bên ngoài.



Bỗng một bóng trắng phi thẳng đến hắn!



Không phải bóng trắng thanh thoát như Vân môn chủ, mà là loại bóng trắng mập mạp nện thẳng vào ngực khiến đại phu muốn thổ huyết.



Mắt đậu của chồn béo toả sáng rực rỡ!




Mai Trúc Tùng chưa từng gặp Mộ Thành Tuyết bao giờ, còn tưởng là kẻ địch mới, vội vàng quăng sinh vật trong tay ra, chạy tiếp.



Chồn béo vẽ nên một vòng cung hoàn mỹ trên không trung.



Ánh mắt Mộ Thành Tuyết bỗng trở nên mãnh sắc lạnh, tay nâng kiếm động, vạt áo như dương hoa phi tuyết. Khi nhìn lại, đám người áo đen đã ngổn ngang nằm vật ra đất, chỉ còn lại đúng một người sống, bị đánh gãy gân tay gân chân, đang lăn lộn gào khóc thê thảm.



Sau đó, vẫn kịp thời tiếp chồn nhỏ vào ngực, đầu ngón tay nhẹ vuốt nhúm lông trên đầu nó, tựa hồ an ủi.



Thị vệ vẫn chưa hết ngờ vực: "Không biết tôn tính đại danh của công tử là?"



"Vương gia phái ta đến." Mộ Thành Tuyết ném qua một tấm lệnh bài, "Đưa vị đại phu kia về đã."



...



Mai Trúc Tùng quả thật đã gặp một phen kinh hoảng tột độ.



Mà kinh hoảng không kém, chính là lão Tống vừa bị chém thương tay, cùng toàn thể già trẻ nam nữ trong thôn. Có người nóng tính, đã chỉ thẳng mặt lão Vương mắng nhiếc: "Ngươi xem đi, còn không phải sát thủ do tên cẩu tặc Nam Phi gửi tới à? Về sau chúng ta phải làm sao đây?"




Nam Phi, cái tên này vừa xuất hiện, ngoại trừ Mộ Thành Tuyết, tất cả mọi người đều có ấn tượng.



Thị vệ có, vì người này là trọng thần dưới triều Tiên đế, Binh bô Thị lang.



Còn Mai Trúc Tùng, thì bởi lúc trước ở Tây Bắc, đã nghe Dương Bác Khánh căm phẫn kể rằng, chuyện mở cổng nước mà Dương Bác Quảng gây nên, thực chất do Nam Phi xúi giục, và người đứng sau Nam Phi, lại chính là Tiên đế Lý Khư, nói cách khác, Tiên đế vì muốn làm suy yếu thế lực Dương gia, mà ngầm đồng ý, thậm chí là giật dây cho thảm án Bạch Hà xảy ra. Thật hay giả chưa bàn, chí ít là khi nghe đến Nam Phi, hắn vẫn biết đấy là ai.



(*Binh bộ Thị lang Nam Phi Nam đại nhân và chi tiết trên từng xuất hiện ở chương 97)



Chỉ riêng mình Mộ Thành Tuyết nhíu mày: "Trong trận doanh của Chá Cô, còn có một người tên Nam Phi?"



"Việc này nói ra rất dài dòng, e là còn có hiểu lầm gì đó." Mai Trúc Tùng chắp tay nói với các thôn dân, "Những sát thủ này nhắm vào ta, bọn hắn không muốn ta trị được ôn dịch này ở Tây Nam, mới phái sát thủ đuổi theo, đáng ra không nên để liên luỵ đến chư vị, thật sự xin lỗi."



Tất cả thôn dân trầm mặc, nhìn nhau không nói gì, qua hồi lâu, có người thấy dù sao bí mật cũng lộ rồi, bèn hỏi: "Các ngươi đến từ phương Bắc phải không, vậy cho ta hỏi một câu, đại quan trong triều đình tên Nam Phi, Nam Phi đã chết chưa?"



Thị vệ đáp: "Nam đại nhân đã qua đời từ nhiều năm trước."



Như một giọt nước lọt vào chảo dầu, người dân toàn thôn cũng vì một câu nói này mà đồng loạt nở reo hò, cười chưa bao lâu, lại đổi thành nghẹn ngào chửi rủa lẫn thút thít, lão Tống ngồi bệt xuống đấm đất, không màng đến cả vết thương trên cánh tay, chỉ thì thào nói, cẩu tặc, cẩu tặc, đúng là trời xanh có mắt, trời xanh có mắt!"



Thị vệ thấy thế kinh ngạc, Nam đại nhân tính tình khiêm tốn dễ chịu, đời làm quan không đại công tích, nhưng cũng không phạm phải sai lầm gì lớn, những hương dân này... vì sao lại hận hắn tới tận xương tuỷ như vậy?



Mai Trúc Tùng cũng mơ hồ, đỡ lão Tống dậy, ngờ vực hỏi hắn: "Lão ca, các ngươi với Nam đại nhân có thù cũ gì sao?"



"Ác nhân kia, hại bọn ta ròng rã nửa đời!" Lão Tống lau nước mắt, không kiềm nổi bi thống, khóc nấc không thành tiếng.



Trời đã tối đen, trong phòng thắp một ánh nến lờ mờ, ảm đạm như đoạn chuyện cũ từ nhiều năm trước. Quả đúng như thị vệ suy đoán, toàn bộ thôn dân nơi đây đều từng là thợ mộc thợ nề số một số hai Đại Lương, do có tay nghề tinh xảo, nên thường làm cho các hộ nhà giàu ở Vương thành, thậm chí trước đây còn tham gia tu sửa Hoàng cung, cuộc sống trôi qua tương đối yên ả.



"Một mùa đông mười bảy năm trước, bọn ta tiếp nhận một cuộc làm ăn, nói là ở Tây Nam có một phú hộ muốn xây lại nhà, thù lao rất rộng rãi." Lão Tống nói, "Mấy chục người chúng ta, lên xe ngựa của bọn hắn xuôi Nam. Bởi vì đường xá xa xôi, chủ nhà lại yêu cầu cao, tính toán cũng phải mất đến hai ba năm, không ít người còn mang cả vợ con theo, nói chung là vô cùng đông đúc."



Ai cũng tưởng đây là một món hời, ai ngờ, đích đến không phải thành Điền Hoa, mà là sơn cốc Bạch Mãng, địa thế hung hiểm, xung quanh chỉ có núi cao thâm cùng.



Mai Trúc Tùng hỏi: "Để xây gì?"



Lão Tống đáp: "Xây miếu, đại miếu cho Lư tướng quân. Lúc ấy ngoài chúng ta, trên núi còn rất nhiều quân đội các bộ tộc Tây Nam, cực kì hung hãn, bởi vậy không ai dám bỏ trốn, có trốn cũng không thoát, khổ công làm ở đây hơn một năm, mới xây xong miếu thờ, dựng xong tượng Phật mạ vàng."



"Nam Phi thì sao?"



"Hồi đó có một nam tử văn văn nhược nhược, mang khẩu âm nơi Vương thành, về sau chúng ta mới biết, hắn chính là đại quan nổi danh trong triều, Nam đại nhân chả Binh bộ." Lão Tống nói, "Người này tâm địa cực độc ác, ngay sau hôm xây xong miếu thờ, liền phái thủ hạ đi giết bọn ta. May mà lão Vương nghe trộm được, mọi người mới đồng lòng giết chết tên thủ vệ, ngay đêm đó chạy trốn vào rừng sâu núi thẳm."



Nội tình coi như minh bạch, tiền căn hậu quả đã rõ, nhưng còn động cơ thì sao? Thị vệ không hiểu được, Nam đại nhân với Lư tướng quân... hình như có giao tình thâm hậu kinh thiên động địa gì đâu, sao phải điên cuồng lén lút xây cho đối phương một đại miếu ở Tây Nam? Một người từng đôn hậu như thế, lại muốn làm ra chuyện giết người diệt khẩu?



Mộ Thành Tuyết vuốt vuốt chồn béo, ở bên cạnh nhàn nhạt hỏi một câu: "Bên người Nam Phi, có nữ nhân nào không?"



"Có, có một nữ nhân rất xinh đẹp." Lão Tống quả nhiên gật đầu, nhớ lại nói, "Hẳn là họ Tạ, ta từng nghe hắn gọi nàng là "Tạ cô nương"."



-



vtrans by xiandzg