Chương 12: Đánh đến Trần gia
Vũ mị trên mặt Nam Linh Tuyết đã biến thành kinh ngạc, nàng ấy căn bản không ngờ rằng Hàn Dương cũng sẽ nói ra lời bá đạo như thế.
Hàn Dương ở rể Trần gia này là trượng phu của Trần Xảo Thiến, nàng ấy tự nhận là coi như cũng hiểu hắn.
Người này đối xử với Trần Xảo Thiến vô cùng tốt, dỗ Trần Xảo Thiến một mực khăng khăng, ngay cả Nam Linh Tuyết cũng có một chút tâm tư hâm mộ ghen ghét, thường hay nói giỡn kêu Hàn Dương là Hàn ca ca.
Nhưng tính tình Hàn Dương lại bình thản đạm bạc, không vì ngoại vật mà thay đổi.
Bắt đầu khi nào trở nên khí phách như thế?
“Hàn ca ca, Lâm gia...”
Phanh!
Nam Linh Tuyết lấy lại tinh thần còn muốn thuyết phục thêm vài câu, đã nghe được một tiếng trầm vang, Lâm Ngọc Hằng bị Hàn Dương xách ở trong tay đã bay thẳng ra ngoài.
Người không c·hết nhưng khí thế trên thân đã hoàn toàn b·ị đ·ánh tan. Trưởng tử Lâm Hằng Ngọc của Lâm gia đã bị phế!
“Ô a ~”
Sắc mặt Lâm Ngọc Hằng vặn vẹo, cuộn tròn lại mà lăn hai cái, sau đó bị ngất đi.
Những tên chó săn tô vẽ bên người hắn ta há to miệng, trong mắt tràn đầy thần sắc kinh hãi.
Tên phế vật này... Thế nhưng... Thế nhưng, đã phế đi thiếu gia của bọn họ!!
“Coi như nể mặt ngươi, ta không g·iết hắn.”
Hàn Dương ngữ khí bình đạm, chậm rãi đi về phía trước.
Môi đỏ của Nam Linh Tuyết hơi mở ra, sau đó chân ngọc dậm mạnh xuống đất quát: “Hàn Dương, huynh đứng lại đó cho ta!”
Đây mà coi là nể mặt mình sao?
Phế đi còn không bằng g·iết c·hết đấy.
Đây không phải là chờ Lâm gia trả thù sao?
Hàn Dương dừng bước chân, ánh mắt híp lại, mặt không b·iểu t·ình nhìn Nam Linh Tuyết.
Người sau một bụng muốn nói, lại bị cái ánh mắt này nhìn cho nuốt toàn bộ trở vào.
Bộ ngực nở nang hít sâu lên xuống mấy lần, Nam Linh Tuyết mới tức giận nói: “Thiến Thiến đã chạy rồi, huynh còn trở về làm cái gì? Trần gia không tha cho huynh...”
“Nợ máu phải trả bằng máu, Trần gia bức bách Xảo Thiến không thể không rời đi, cũng tới lúc trả nợ rồi!”
Nói xong, Hàn Dương không hề để ý tới Nam Linh Tuyết, cất bước đi đến Trần gia.
“Hàn Dương huynh điên rồi! Huynh dám đi Trần gia...”
Nam Linh Tuyết quả thực bị lời mà tên đầu gỗ này đáp lại làm tức c·hết rồi.
trưởng lão, tam trưởng lão Trần gia, đều là Đoán Cốt tứ trọng, đại trưởng lão Trần Kỳ còn là cường giả Đoán Cốt ngũ trọng!
Đừng nói Hàn Dương, ngay cả nàng ấy mang theo trên người hai thị vệ, cũng không chiếm được chỗ tốt.
Đáng tiếc, nàng ấy căn bản không ngăn cản được Hàn Dương.
Công lực Hàn Dương tiến nhanh, mỗi bước đi như chân đạp tường vân, nhìn như thong thả, lại từng bước hướng về phía trước.
Chỉ mấy bước đã biến mất ở trước mặt Nam Linh Tuyết.
“Hai người các ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì, mau giúp ta ngăn huynh ấy lại!”
Nam Linh Tuyết nôn nóng kêu to với hai tên thị vệ.
Hai thị vệ liếc nhau, trong đó một người tung người, mau chóng đuổi theo.
...
Cửa chính Trần gia.
Hai tên võ giả Trần gia, thần sắc ngưng trọng canh giữ ở cửa, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần.
Bị phế vật Hàn Dương đánh tới cửa, mang Trần Xảo Thiến đi, đây là sỉ nhục cực lớn đối với toàn bộ Trần gia.
Bảy ngày này, trận địa Trần gia sẵn sàng đón quân địch, điều động toàn bộ nhân mạch, bắt đầu tìm kiếm tin tức của hai người, ngay cả trông cửa cũng thay bằng tinh nhuệ trong nhà.
Nhưng Hàn Dương và Trần Xảo Thiến giống như là biến mất trong hư không, mờ mịt vô tung.
Điều này làm cho toàn bộ không khí Trần gia đều trở nên cực kỳ khẩn trương.
Đại trưởng lão Trần Kỳ càng tức giận, dùng gậy gộc đ·ánh c·hết mấy tên hộ vệ phạm sai lầm.
Bầu không khí ngưng trọng như thế làm trên dưới Trần gia, đều có oán niệm sâu đậm đối với tên Hàn Dương ở rể phế vật không thức thời này.
“Huy ca, huynh nhìn người kia xem, có phải Hàn Dương không?”
Trong đó một võ giả dòng chính Trần gia nhìn thân ảnh bạch y đi từ đầu hẻm tới, xoa xoa đôi mắt, hắn ta cho rằng mình hoa mắt.
Trần Huy nhìn theo phương hướng Trần Viễn chỉ, đột nhiên trừng lớn đôi mắt.
“Thật đúng là Hàn Dương, thật to gan, còn dám trở về!”
Hắn ta không ngờ Hàn Dương lại tìm đường c·hết như vậy, trong lòng lại sôi trào sát ý, hai ba bước đã xông ra ngoài, một trảo chụp vào cổ Hàn Dương.
Trần Viễn cũng ở một bên nổi giận mắng: “Lý Ứng trưởng lão nhìn trúng lão bà của ngươi, đó là phúc khí của ngươi, vậy mà còn không biết tốt xấu...”
Một câu còn chưa nói xong đã nhìn thấy Hàn Dương bước đi nhàn nhã như vào nơi không người, tay trái vung về phía trước.
Phanh!
Trần Huy Đoán Cốt tam trọng giống như thú bông bị một chưởng đánh bay.
Mà Hàn Dương, đã một bước đạp vào cửa lớn Trần gia.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Trần Viễn bên sườn nổi đầy gân xanh, tay phải nắm lấy chuôi đao đang chuẩn bị rút trường đao bên hông ra.
Bước chân Hàn Dương không dừng lại, ngón trỏ tay phải bắn ra, trường đao ba tấc đang được rút ra b·ị b·ắn trở về.
Đồng thời bả vai v·a c·hạm, đánh mạnh vào ngực Trần Viễn.
Ầm vang!
Trần Viễn b·ị đ·ánh thẳng vào cửa lớn sơn đỏ sau lưng. Cú v·a c·hạm mạnh đến mức khiến cánh cửa lớn cũng bị chia năm xẻ bảy.
Thẳng đến khi ngã xuống ngửa mặt lên trời, trong mắt Trần Viễn mới lộ ra thần sắc khó có thể tin.
Hàn Dương rõ ràng đã bị nhị trưởng lão đánh trọng thương, sao còn có thể mạnh như vậy?
Mà lúc này, Hàn Dương đã cất bước bước vào Trần gia.
Đánh bại Trần Huy, g·iết Trần Viễn.
Giữa bốn bước chân đó, Hàn Dương chưa dừng một bước nào, hai kẻ hèn Đoán Cốt tam trọng, căn bản không cách nào ngăn cản bước chân hắn.
“Trần Kỳ! Ra nhận lấy c·ái c·hết!”
Giọng nói của Hàn Dương réo rắt, vang lên ở tiền viện đại trạch Trần gia.
Đại viện Trần gia vốn tĩnh mịch dường như cũng bị chấn động.
Ngay sau đó.
Tiếng bước chân cùng binh khí v·a c·hạm rầm rầm, mười mấy võ giả Trần gia mãnh liệt xông ra bao quanh Hàn Dương.
“Hàn Dương?”
“Ngươi còn dám trở về! Tiện tì Trần Xảo Thiến kia đâu?”
“Quỳ xuống! Dập đầu tạ tội với đại trưởng lão!”
Lưỡi đao, thương mang, chỉ thẳng Hàn Dương.
Hàn Dương chắp hai tay sau lưng, ánh mắt đạm mạc nhìn vị trí chính đường.
Trong mắt hắn chỉ có đại trưởng lão Trần gia Trần Kỳ.
Tên này bức nữ tử có trượng phu lấy người khác, là đầu sỏ gây tội gián tiếp khiến cho Trần Xảo Thiến bị Cơ Phi Hoa mang đi.
“Hàn Dương? Là ai cho ngươi dũng khí!”
Cửa lớn chính đường mở rộng.
Trần Kỳ đại trưởng lão Trần gia khí vũ hiên ngang cất bước đến, ánh mắt nhìn về phía Hàn Dương tràn ngập oán độc.
Hàn Dương mang Trần Xảo Thiến đi, làm hỏng liên hôn giữa Trần gia và Lý gia, còn g·iết nhi tử của mình, quả thực tội không thể tha!
“Trần Kỳ, hôm nay là ngày c·hết của ngươi!”
Trong mắt Hàn Dương sôi trào sát ý, khí thế mênh mông, như nộ long bốc lên.
“Hả?”
Ánh mắt đại trưởng lão Trần Kỳ khinh miệt liếc nhìn Hàn Dương một cái nói: “Hóa ra là đột phá tới Đoán Cốt Cảnh rồi, ta nói sao ngươi dám trở về... Nhưng phế vật chung quy là phế vật, thật cho rằng tới Đoán Cốt Cảnh rồi là có thể đi ngang ở Trần gia sao? Lão Nhị, lão Tam!”
Theo một câu của đại trưởng lão Trần Kỳ, hai thân ảnh phía sau Hàn Dương đi từ cửa lớn Trần gia vào.
Hóa ra hai người này sợ Hàn Dương chạy trốn, vây từ phía sau.
Thấy cảnh tượng đó, Hàn Dương ung dung cười.
Trần gia này không khỏi quá coi thường Hàn Dương hắn.
Chiến thần Thần giới, trọng sinh chín kiếp, hắn chưa từng rút lui!
“Bắt lấy!”
Sắc mặt đại trưởng lão xanh mét vung tay lên.
Bị Hàn Dương công khai đánh vào Trần gia như thế, tin tức Trần Xảo Thiến m·ất t·ích tất nhiên không giấu được.
Trần gia mất mặt không nói nhưng không có cách nào giải thích với Lý gia.
Chỉ có bắt Hàn Dương, tìm được Trần Xảo Thiến, mới có thể giải quyết khốn cảnh này.
Áo bào xanh của nhị trưởng lão phất phới, thân thể bạo khởi, không khí bên người cũng phát ra tiếng vang lớn bạo liệt.
Trận chiến ngày đó, ông ta bị Hàn Dương đánh lui hai lần.
Hôm nay, ông ta muốn rửa mối nhục xưa.
Tam trưởng lão cũng không để nhị trưởng lão độc chiến, một chân giẫm lên mặt đất, đạp nát gạch xanh, bắn ra giống như mũi tên rời dây cung.
Quyền thế như rồng hướng thẳng đến mặt Hàn Dương.
Một tiểu bối Đoán Cốt mà thôi, một quyền là phế bỏ!
Hàn Dương đột ngột chấn động thân thể lùi về phía sau, song quyền dường như diệu dương oanh ra.
Quyền tên Thiên Cương.
Cương mãnh vô song!
Quyền ra, nhất định g·iết người!
Lửa giận Trần Xảo Thiến bị mang đi đều phát tiết hết vào hai quyền này.