Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Kiếm Diệt Chư Thiên

Chương 11: Nếu như ta muốn giết người thì không ai có thể cứu




Chương 11: Nếu như ta muốn giết người thì không ai có thể cứu

Một ngày sau.

Yến Tước Lâu, Lạc thành.

“Nghe rõ không, tiểu nương tử Trần Xảo Thiến kia, thật sự m·ất t·ích sao?”

Một vị công tử tay cầm quạt lông đầu chít khăn, phong lưu phóng khoáng, híp mắt, nhìn về phía thị vệ quỳ sát hội báo hỏi.

Người này bộ dạng tuấn lãng, mắt như sao sáng, dung nhan cực ý anh tuấn, đáng tiếc ánh mắt lại dâm tà, làm phá hư khí chất công tử của hắn ta không còn một mảnh.

Thị vệ kia không dám ngẩng đầu, vội vàng cung kính hồi bẩm nói: “Trần gia phong tỏa tin tức, tình huống cụ thể không cách nào biết được. Nhưng chuyện nhi tử Trần hà của đại trưởng lão Trần Kỳ bị g·iết thì không làm giả được. Hẳn là Trần Xảo Thiến vận dụng át chủ bài của phụ thân nàng chạy thoát thân sau khi g·iết người."

“Phải không? Thật đúng là đáng tiếc...”

Lâm Ngọc Hằng công tử Lâm gia ở Lạc thành, đập quạt lông một cái, vẻ mặt tiếc đầy nuối thở dài nói: “Trần Xảo Thiến chính là mỹ nữ đệ nhất Lạc thành, còn đang nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân, cứu nàng thoát ly khổ hải, sau đó âu yếm, không ngờ lại chạy thoát, đáng tiếc, đáng tiếc...”

Thị vệ kia khẽ giật khóe miệng, cũng không dám nhiều lời một chữ nào.

Bởi vì một nữ nhân như Trần Xảo Thiến lại đắc tội Đài Thành Lý gia là hành động rất không khôn ngoan.

Trần Xảo Thiến đào tẩu, ngược lại là một chuyện tốt.

“Công tử!”

Lúc này, một gã sai vặt ăn mặc như thiếu niên cười nịnh nọt tới gần, chỉ vào ngoài cửa sổ nói: “Ngài xem kia có phải là tên Hàn Dương phế vật không...”

Lâm Ngọc Hằng đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên thu quạt lại đứng lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

“Ái chà, thật đúng là Hàn Dương! Trên dưới Trần gia đều đang tìm hắn, sao hắn còn dám xuất hiện, quả thực không biết sống c·hết!”

Tròng mắt Lâm Ngọc Hằng xoay chuyển, mang theo một đám chó săn cùng thị vệ, hùng hổ xuống lầu, chặn Hàn Dương lại.

...

Trên đường cái trước cửa Yến Tước Lâu, đúng là Hàn Dương mặc một bộ bạch y.

Sau khi kết thúc tu luyện ở sơn mạch Yêu Thú, việc đầu tiên hắn phải làm, đó là về Lạc thành, bình định Trần gia.

Nếu không phải đám người đại trưởng lão vô sỉ, bức bách Xảo Thiến tái giá, hai người cũng không cần tách rời, Xảo Thiến càng sẽ không bị Cơ Phi Hoa của Huyền Nhất Đạo Cung mang đi.

Thù này tất phải báo!

“Đứng lại! Tên phế vật Hàn Dương ngươi đã b·ắt c·óc đại tiểu thư Trần gia còn dám trở về Lạc thành sao? Hửm, Trần Xảo Thiến đâu?”

Một đạo thân ảnh, ngăn ở trước mặt Hàn Dương.



Hàn Dương nhận ra người này, là Lâm Ngọc Hằng thiếu gia dòng chính của Lâm gia ở Lạc thành.

Luận thực lực Lâm gia còn ở trên Trần gia.

Nếu không phải phụ thân Trần Xảo Thiến, gia chủ Trần gia có thực lực cường hãn, uy h·iếp tứ phương thì Trần gia đã sớm bị Lâm gia thâu tóm.

“Tránh ra!”

Lúc này trong lòng Hàn Dương sôi trào sát ý, khinh thường dây dưa cùng loại ăn chơi trác táng như Lâm Ngọc Hằng này.

Nhưng hắn muốn đi, Lâm Ngọc Hằng lại không chịu thả hắn đi.

“Tiểu tử! Nếu không có Trần Xảo Thiến che chở ngươi, ngươi cho rằng phế vật như ngươi có thể sống tới ngày hôm nay sao? Hiện tại hai người các ngươi đều thành chó nhà có tang, ta xem ai còn có thể bảo hộ được ngươi!”

Lâm Ngọc Hằng hất cằm về phía Hàn Dương, trong mắt đều là vui sướng khi người gặp họa.

Một tên vô năng như thế mà lại hái được đóa hoa tươi kiều diễm nhất Lạc thành bọn họ kia, hắn ta đã sớm nhìn Hàn Dương không vừa mắt.

“Lên, phế tay chân hắn cho ta! Sau khi tra hỏi ra tung tích của Trần Xảo Thiến thì đưa đến Trần gia!”

Lâm Ngọc Hằng vung tay lên, lập tức có bốn tên chó săn bộ dáng gã sai vặt, xoa tay hầm hè vây lại.

“Họ Hàn, đắc tội thiếu gia chúng ta, coi như ngươi xui xẻo!”

“Ngoan ngoãn bò cho ông, có lẽ thiếu gia sẽ bỏ qua cho ngươi, ha ha ha ha...”

Mấy gã sai vặt không kiêng nể gì cười lớn.

Gia chủ Trần gia m·ất t·ích, địa vị Trần gia ở Lạc thành đã xuống dốc không phanh, càng miễn bàn đến Hàn Dương ở rể không được người ưa thích này, bọn họ căn bản không để Hàn Dương vào mắt.

Oanh!

Ngay lúc này, trong tai bọn họ bỗng nhiên nghe được một tiếng sấm sét.

Ngay sau đó, một thân ảnh nhanh như thiểm điện, từ bên cạnh chợt lóe lên.

“Ngươi!”

Lâm Ngọc Hằng đang đắc ý dào dạt nhìn chó săn sửa trị Hàn Dương, phát hiện Hàn Dương lại dám nhằm về phía hắn ta, không khỏi nhăn mày lại.

“Tiểu tử, tìm c·hết sao? Bản công tử tự mình tiễn ngươi lên đường.”

Mang theo tràn đầy ác ý, quạt lông trong tay Lâm Ngọc Hằng đột nhiên vỗ về phía trước một cái, trên mặt tràn đầy dữ tợn.

Đoán Cốt nhị trọng, đ·ánh c·hết một phế vật, không dùng đến một chiêu.

Lâm Ngọc Hằng, vốn dĩ cũng chưa tính tự tay giải quyết Hàn Dương.



Chỉ là...

Răng rắc!

Tiếng xương cốt bị gãy vang lên.

Quạt lông thiết cánh ưng trong tay Lâm Ngọc Hằng và cả nắm đấm cùng cánh tay của hắn ta đều bị Hàn Dương thế mạnh lực trầm dùng một quyền nổ nát.

Chuyện xảy ra quá nhanh.

Thẳng đến lúc này, bốn thị vệ bên người Lâm Ngọc Hằng vẫn không kịp phản ứng lại.

Khóe mắt Lâm Ngọc Hằng muốn nứt ra, khuôn mặt vặn vẹo, thống khổ đến mức muốn hít thở cũng không thông.

“Công tử!”

“Bảo hộ công tử!”

Bốn tên thị vệ nghe được Lâm Ngọc Hằng thống khổ kêu rên, mới tỉnh táo lại, thi nhau rút v·ũ k·hí ra, công kích Hàn Dương.

“Gà vườn chó xóm!”

Ánh mắt Hàn Dương thanh lãnh, thân ảnh như quỷ mị, nhanh chóng xuyên thẳng qua ở một đám đối thủ.

Răng rắc.

Phốc!

Leng keng!

Trong thời gian ngắn, bốn tên thị vệ Đoán Cốt nhị trọng, đã bị Hàn Dương bẻ gãy cổ, binh khí rơi xuống đất.

Yên tĩnh như c·hết!

Những gã sai vặt bên người Lâm Ngọc Hằng bị dọa đến mức toàn thân phát run, sắc mặt trắng bệch.

Bọn họ đều cho rằng Hàn Dương là phế vật đã nát đan điền.

Kết quả không ngờ, hiện tại Hàn Dương cường hãn đến như thế.

Chỉ một chiêu đã phế nhị trọng.

Hai chiêu, g·iết bốn người.



Võ giả Đoán Cốt Lâm gia ở trong tay Hàn Dương, đúng là giống gà vườn chó xóm.

“Hàn Dương! Ngươi dám đánh gãy tay của ta, ngươi c·hết chắc rồi! Lâm gia ta tuyệt không sẽ bỏ qua ngươi!”

Lâm Ngọc Hằng che cánh tay gãy lại, oán độc uy h·iếp.

“Hả?”

Thân thể Hàn Dương chợt lóe.

Tất cả mọi người không thấy rõ động tác của hắn, hắn đã tới trước người Lâm Ngọc Hằng rồi.

“Ngươi... Ngươi muốn làm gì...”

Lâm Ngọc Hằng lảo đảo lui về phía sau, âm thanh phát run, trong mắt toàn là thần sắc kinh hãi.

Hắn ta không thể tin được, tên Hàn Dương phế vật này, sau khi chặt đứt tay mình, còn dám động vào công tử dòng chính Lâm gia lần nữa.

Chẳng lẽ, Hàn Dương không sợ sẽ bị Lâm gia đuổi g·iết sao?

“Nếu Lâm gia sẽ không bỏ qua cho ta thì ta còn phải khách khí sao? Không phế đi tên cặn bã như ngươi thì sao có thể phát tiết cơn giận trong lòng ta?”

Luân hồi chín kiếp, một kẻ hèn Đoán Cốt Cảnh, ở trong mắt Hàn Dương đúng như con kiến vậy, tùy tay là có thể nghiền c·hết.

“Không ngờ, sáng sớm ra cửa, còn có thể nhìn thấy náo nhiệt như vậy... Hàn ca ca, hiện tại huynh đã trở nên cường đại không ít nhỉ...”

Đúng lúc này...

Một nữ nhân chỉ dựa vào âm thanh đã có thể làm nam nhân lay động, xuất hiện cách hai người không xa.

Một bộ váy đỏ yêu dã, dường như nở rộ giống hoa tường vi, vũ mị động lòng người.

Môi đỏ khinh bạc tựa như ngọn lửa, làm nam nhân hồn khiên mộng nhiễu.

“Nam Linh Tuyết! Mau cứu cứu cứu ta!”

“Tên phế vật này điên rồi! Hắn muốn g·iết ta, nhanh sai thị vệ của ngươi g·iết hắn đi!”

Nhìn thấy người tới, Lâm Ngọc Hằng giống như tìm được tâm phúc, tê tâm liệt phế la to.

Nam Linh Tuyết là nữ nhi của Nam Quân - thành chủ Lạc thành, hai thị vệ bên người đều là Đoán Cốt tứ trọng.

Nam Linh Tuyết ghét bỏ liếc nhìn Lâm Ngọc Hằng một cái, cười nói với Hàn Dương: “Hàn ca ca, tuy rằng ta cũng thật sự phiền chán gia hỏa này nhưng tốt xấu gì hắn ta cũng là con của chính thất Lâm gia, nể mặt ta, thả hắn đi nhé?”

Nam Linh Tuyết là bạn thân với Trần Xảo Thiến, trước kia cũng gặp qua vài lần, quan hệ cũng coi như không tệ.

Nhưng...

Lúc này Hàn Dương, đã không phải Hàn Dương phế vật lúc trước.

Uy nghiêm của chiến thần, không chịu được xúc phạm. Đặc biệt gia hỏa này còn dám nhắc đến Trần Xảo Thiến một cách bẩn thỉu.

Giọng Hàn Dương thanh lãnh, ánh mắt như đao nói: “Ta muốn g·iết người, ai cũng cứu không được!”