Tỉnh lại trong phòng bao, cả người nơi nào cũng đau lại còn nhớp nháp, nhìn xung quanh những kẻ kia vẫn còn đang ngủ say. Nhanh chóng mang đồ vào, mở cửa thấy có hai tên đàn em đang canh chừng, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, rửa sạch đống nhớp nháp trên người. Lại lấy trộn được một bộ đồ lao công mặc vào, lại đẩy xe dọn dẹp trốn ra cửa sau.
Chạy thoát khỏi quán bar, lại vòng thêm mấy đường hẻm. Lâm Thư Thư không dám chạy đường chính sợ bị đám người Vương Húc bắt được. Cô ta không dám nghĩ nếu bị bắt lại bản thân liệu có còn nguyên vẹn hay không.
Chạy lòng vòng mấy con hẻm cuối cùng cũng chạy xa khỏi quán bar đó. Tưởng rằng, bản thân thoát khỏi bàn tay của Vương Húc là có thể hoàn toàn tự do. Nào ngờ vận rủi nó cứ kéo tới không chừa một chút may mắn nào cho cô ta. Lâm Thư Thư xui xẻo thế nào lại đụng phải đám côn đồ cũng gàn cả chục tên, tên nào cũng tóc xanh đỏ hình xăm đầy mình. Mấy tên đó tên nào cũng gầy đến mức quỷ dị, vừa nhìn thấy cô liền lập tức nhào tới chặn mọi đường khiến cô ta không thể thoát thân được.
Lâm Thư Thư bị vây lại trong đám người này, ngay lập tức có mấy tên bắt đầu lại gần cô ta, bảy tám cái tay sờ soạn trên người, dùng sức nhào nặn, cô ta lập tức bị doạ tới mức thất hồn bạt vía, thân thể không tự chủ mà run rẩy, miệng thất thanh hét chói tai, hai tay quơ loạn đẩy bọn họ ra. Nhưng một cô gái làm sao địch lại nổi đám đàn ông gần cả mười tên. Dù cơ thể bọn họ có gầy đến cỡ nào thì cũng dễ dàng khống chế không để cô ta nhúc nhích được.
Một vài tên nhìn cô ta mà nở nụ cười khoái trá, vẻ mặt cợt nhả khiến cô ta ghê tởm đến mức da gà nổi lên một tầng. Một tên côn độ trêu đùa nói mấy câu, nhưng chẳng có câu nào lọt được vào tai cô ta. Nỗi sợ làm cho thần kinh cô ta không còn nhận thức được xung quanh đang nói về cái gì. Cô ta chỉ vô thức vùng vẫy trong nỗi tuyệt vọng.
Đến lúc miệng bị tên nào đó ngậm lấy ý thức của cô ta mới quay trở lại. Vẻ mặt Lâm Thư Thư như muốn phát điên, thét lên muốn khóc liền bị một tên côn đồ miệng hôi tới mức làm cô ta muốn ói ngậm lấy miệng cô ta. Không biết qua bao lâu, cũng không biết đã thay đổi bao nhiêu người, chỉ đến khi môi cô ta bị sưng đỏ lên, có chút rách thịt, lại không thể nói ra bất cứ câu nào.
Trong miệng Lâm Thư Thư phát ra thanh âm ô ô, muốn kêu khóc cũng kêu không ra. Quần áo bị xé rách từ lúc nào không hay, cả cơ thể bị đâm côn đồ hành hạ đến mức xanh tím cả người, không nơi nào lành lặn. Vết cắn, vết hôn, cả vết đánh hiện rõ trên làn da trắng nõn trong thật ghê rợn.
Ngay lúc Lâm Thư Thư đang gào thét không ra tiếng, chỉ có thể dùng chút sức lực còn lại để vùng vẫy. Nhưng lại bị người ta ấn xuống tay chân bị giữ chặt, cả người không động đậy được. Lúc này lại vang lên tiếng bước chân, hình như có người tới. Lâm Thư Thư nghe được liền dùng chút sức lực yếu ớt mà kêu cứu. Lại nghe được thanh âm quen thuộc.
- Thư Thư là em đúng không?
Một giọng nói mang vẻ hoang mang vọng lại, cùng tiếng bước chân dồn đập, hai bóng người kéo dài dưới ánh đèn vội vàng chạy tới. Lâm Thư Thư nghe thấy bước chân cùng tiếng nói quen thuộc liền thêm vui mừng hét lên cầu cứu.
Người tới là Cố Thành cùng Tạ Trác đều là nhân tình cũ của Lâm Thư Thư. Đúng là nữ chủ có hào quang bảo vệ đi đâu cũng có người nguyện ý bảo vệ cô ta.
Hai người bọn họ biết mình nhận đúng người liền giống như phát điên xông lên, vừa xông lên vừa điên cuồng đánh đấm lên mấy kẻ côn đồ kia, lập tức một trận hỗn chiến diễn ra. Lâm Thư Thư chỉ có thể nhích từng chút mà lết sang một góc tường, vơ lấy đống quần áo đã rách tươm che lấy thân thể.
Cố Thành xông lên đầu tiên, muốn cướp người khỏi bọn chúng. Những tên côn đồ bị phá đám liền không vui, dơ nắm đấm đáp trả lên người hắn ta. Tạ Trác nhanh chóng chạy lại tiếp sức, âm thanh đánh nhau vang vọng trong hẻm. Chỉ đến khi có tiếng xe cảnh sát tuần tra đi ngang bọn côn đồ mới dừng tay bỏ đi.
Hai người kia dáng vẻ chật vật, máu me đầy mặt cũng không quan tâm, mà liền bò tới chỗ Lâm Thư Thư. Nhìn thấy cô ta chui rúc trong góc nhìn thật thảm hại cùng đáng thương. Thấy toàn thân Lâm Thư Thư hoàn toàn lộ ra bên ngoài. Cố Thành lập tức cởi áo, mang lên cho cô ta. Cả hai ôm lấy cô ta, loạng choạng mang cô ta đi ra ngoài. Vừa được hai người bọn họ ôm lấy, cả người cô ta run lên, lại không nhịn được mà ôm lấy họ khóc lớn.
Nhẹ nhàng dỗ dành cô ta, cả hai người bọn họ biết không thể ở đây lâu, liền vừa dỗ vừa mang cô ta nhanh chóng rời đi.
Vương Húc vừa nhận tin Lâm Thư Thư trốn thoát liền nổi điên hất văng mọi thứ, con điếm tốt để moi thông tin giờ lại không thấy đâu. Hắn ta không điên lên mới lạ, nuôi một đám ăn hại, đến một con đàn bà cũng canh không xong thì còn làm được tích sự gì nữa. Cho người nhanh chóng tìm bắt cô ta về. Cả người hắn ta như tu la đến từ địa ngục, hai tên đàn em được giao nhiệm vụ canh chừng Lâm Thư Thư bị hắn ta hành hạ đến không nhìn ra được danh tính, đang bị thả vào làm mồi cho đám súc sinh mà hắn nuôi nhưng cũng không làm cho hắn nguôi giận. Thủ đoạn tàn nhẫn làm bao nhiêu kẻ phải sợ hãi, Vương Húc đứng thứ hai thì chẳng kẻ nào dám đứng thứ nhất.