Nhật Kí Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 35




Khác xa với không khí vui vẻ của mẹ con Đường Tống. Khi Lâm Thư Thư bị đưa trả cho Vương Húc thì cuộc sống của cô ta hoàn toàn rơi vào địa ngục.

Ngày đầu bị đưa đến đã phải chịu sự hành hạ của Vương Húc. Hắn ta đánh đập cô ta như trút cơn giận lên người cô ta vậy. Một ngày bị đánh không biết bao nhiêu lần, còn bị cưỡng bức đến nỗi chỉ cần đứng thôi cũng khiến cô ta đau đến toát mồ hôi.

Bây giờ cô ta chẳng khác nào món đồ hết giá trị bị chủ nhân vứt bỏ, bị kẻ khác lấy ra chà đạp cả.

Mỗi ngày đều sống trong đau đớn, nhiều lần cô ta muốn chạy trốn nhưng đều bị bắt lại, mỗi lần bị bắt là một lần bị đánh đập càng thêm dã man. Nhìn cô ta bây giờ thật thảm hại.

Sau khi chơi chán, Vương Húc bắt cô ta đi phục vụ mấy lão già bụng phệ nhưng đều là những kẻ có thể giúp hắn đối phó Hàn Thiên Hạo. Một lần, hai lần,... nó khiến cô ta hoàn toàn bị dơ bẩn, mấy kẻ đó người thì bệnh hoạn, kẻ thì mất nhân tính. Kẻ nào cũng hành hạ cô ta đến chết đi sống lại mà vẫn thấy chưa đủ, nhiều khi còn làm mấy trò bệnh hoạn làm cô ta kinh tởm nhưng lại không thể thoát ra.

Ngày nào cũng như sống trong địa ngục, nhiều lúc cô ta tự hỏi tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này, rõ ràng mọi chuyện đang rất tốt đẹp, rõ ràng cô ta đã nắm chắc mọi thứ trong tay. Vậy mà bây giờ lại biến thành như vậy. Cô ta sắp điên rồi, sống cuộc sống nhục nhã như thế này thì chẳng khác nào bắt cô ta đi chết.

Bên trong phòng bao sớm đã chuẩn bị đầy đủ các loại rượu, hiệu quả cách âm lại vô cùng tốt, lúc đám người tai to mặt lớn nhất trong giới kinh doanh xuất hiện, Lâm Thư Thư cùng với mấy nữ nhân khác phải nhanh chóng đi ra tiếp đón. Vương Húc sớm đã nói với cô ta phải chiêu đãi chu đáo cho vị khách đang ngồi ở vị trí chủ toạ kia, phải khiến người đó hài lòng nếu có sai sót gì làm ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn, thì cô ta cứ chờ mà nhận hậu quả đi. Vì vậy cô ta dù trong lòng có ghê tởm đến thế nào thì cũng phải vui vẻ mà làm thôi.

Nhìn cô ta bây giờ còn là nữ chủ băng thanh ngọc khiết hay sao? Cô ta mặc một bộ đồ tỳ nữ viền lá sen với hai màu đen trắng xen lẫn nhau, bên dưới là tất chân xuyên thấu, bên trên mang tạp dề cùng kiểu với bộ đồ. Cả người từ trên xuống dưới chỉ mặc bấy nhiêu đó, bộ đò ngắn cũn cỡn khoe thân hình nóng bỏng của cô ta. Bộ váy chỉ dài qua mông chút xíu, ngay cả đường công vễnh cao của mông cũng dễ dàng thấy mồn một, chỉ cần cúi người xuống một chút là có thể thấy hết toàn bộ.

Mái tóc tết hai bên rủ trước ngực, trên đầu đội chiếc cài vải có màu sắc cùng với bộ váy, kết hợp với gương mặt xinh đẹp của cô ta làm cho cô ta vừa có vẻ dụ hoặc vừa thanh thuần.

Một điểm mạnh mà tác giả ban tặng cho cô ta chính là thân thể dù có bị làm bao nhiêu lần hay bị hành hạ như thế nào thì cũng nhanh chóng hồi phục mà da dẻ còn mềm mại như gái còn trinh vậy. Vì lý do đó mà cô ta bị Vương Húc bắt đi phục vụ mấy lão già kia, làm bọn họ chết mê chết mệt cô ta, mà giúp hắn đánh bại Hàn Thiên Hạo.

Từ khi bị đưa đến chỗ Vương Húc, bị đánh đập nhiều lần làm cô ta bắt đầu quen dần với việc giả vờ giả vịt, đặc biệt khi cô ta ở bên cạnh đàn ông dù bên trong có phóng đãng như thế nào thì bên ngoài lại là thiếu nữ băng thanh ngọc khiết, loại bản năng ngụy trang bên ngoài này bẩm sinh luôn giả vờ điềm đạm đáng yêu đã có bên trong con người cô ta, chỉ đến bây giờ nó mới được phát huy một cách triệt để. Bộ dáng kia khiến bao kẻ say mê đến quên trời đất.

Ngoài ra, cô ta lại có một thiên phú là uống rượu vào thì lại tỉnh táo hơn khi không uống rượu. Dù uống bao nhiêu thì đầu óc cô ta cũng vẫn tỉnh táo như thường. Vì vậy mà không ít lần cô ta moi được một đống thông tin hữu ích cho Vương Húc. Nhờ đó mà hắn ta đưa Lâm Thư Thư đi bồi mấy tên mặt lớn, vừa kéo người về phe mình vừa lấy thông tin.

Cũng như mọi lần chỉ cần cho thêm chút thuốc vào trong rượu, cô tại chỉ cần phóng đãng làm thỏa mãn mấy kẻ đó. Rồi trong lúc mơ hồ lấy chút thông tin là đã hoàn thành công việc.

Nhiều lúc mấy kẻ đó còn chơi tập thể làm cô ta một lúc phải phục vụ cả đám người, vừa đau đớn, vừa tủi nhục, nhưng lại không thể thoát ra được. Nhiều lúc bị hành hạ đến mức chẳng thể động thân thể được, chỉ cần động là đau đến chết đi sống lại nhưng lại không thể nghỉ ngơi. Nhiều lúc chỉ cần mơ màng để có thể vượt qua nhưng ông trời lại bắt cô ta phải tỉnh táo. Tỉnh táo để cảm nhận được sự dày vò về thể xác, cũng như sự tủi nhục trong tâm hồn.